Chương 23: Bị lạc

Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm Lộc Hàm thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày cũng không giúp Lộc Hàm thấy ấm hơn. Một mình cầm đèn pin bước đi, âm thanh do bước chân Lộc Hàm tạo ra cũng đủ làm Lộc Hàm sởn gai óc. Bộ phim kinh dị hôm trước như hiện ra trước mắt, Lộc Hàm nổi da gà nhưng vẫn bước tiếp.

Trong phòng, vẫn cầm quyển sách trên tay nhìn bên ngoài cửa sổ cơn mưa rừng lất phất, không khí lạnh lẽo đôi mắt Thế Huân cũng tựa hồ như vậy. Nhớ tới cổ tay ửng đỏ của Lộc Hàm hồi chiều Thế Huân bước ra khỏi phòng. Trên tay cầm một cái khăn ấm đứng trước cửa phòng "con trai" Thế Huân móc túi lấy đt bấm số Lộc Hàm.

-... ...... ........

Im lặng, không tiếng trả lời, Thế Huân khẽ hé cửa nhìn vào.....Không thấy Lộc Hàm. Một lần nữa Lộc Hàm biến mất, một lần nữa cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình, tay nắm chặt cái khăn Thế Huân bật đèn.

- Ơ...gì...gì vậy?

Đám "con trai" lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì, Thế Huân lên tiếng trước:

- Tiểu Lộc đâu?

- Hả...không phải đang ngu....

Nhìn qua giường kế bên chỉ còn Tử Thao đang ngồi, mặt cúi xuống Bạch Hiền hốt hoảng:

- Anh Lộc Hàm đâu rồi?

Thế Huân sững người, không ai biết Lộc Hàm đi đâu sao. Đầu hơi nhức, nhìn Tử Thao, Thế Huân bước tời:

- Nói!

Tử Thao ấp úng:

- Em...em....

Thế Huân nôn nóng nắm chặt cổ tay Tử Thao mắt hằn lên những tia giận giữ:

- Tiểu Lộc đâu rồi?

Xán Liệt và Khánh Thù nghe tiếng động cũng giật mình chạy sang. Thấy Thế Huân đang trừng trừng nhìn Tử Thao chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn

- Vào rừng...Tiểu Lộc vào rừng....

Không cần biết lý do, không cần nghe giải thích Thế Huân quay người bước ra cửa. Khánh Thù không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng quay người định chạy theo nhưng Xán Liệt nhanh tay nắm lại:

- Ở nhà đợi đi...nghe tôi!

Khánh Thù nhìn theo ánh mắt vỡ vụn. Bóng đêm bao trùm, khu rừng ban đêm không còn vẻ đẹp bình yên như ban ngày, thay vào đó là không gian tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích làm người ta ớn lạnh. Lộc Hàm cố gắng nhớ con đường ban sáng đã từng đi nhưng khung cảnh tối đen làm Lộc Hàm mất phương hướng. Cố gắng lần mò trong ánh sáng yếu ớt của cây đèn pin trên tay Lộc Hàm không biết mình đang ở đâu, Lộc Hàm bắt đầu sợ hãi và hối hận vì "thương bạn quá mức"

- "Bị lạc..lạc rồi ssao?"

Không còn quay lại được nữa Lộc Hàm lần mò đi tiếp. Ở đầu kia của cánh rừng một bóng người khác đang vội vã cất bước, những hạt mưa phùn vương dài trên áo. Trái tim Lộc Hàm lúc này đang sợ hãi, lạnh lẽo. Lộc Hàm nhớ tới Thế Huân. Nếu biết Lộc Hàm "to gan" như vầy nhất định sẽ "no đòn" với Thế Huân.

- A...tiếng róc rách!

Lộc Hàm mừng rỡ cầm đèn pin đi theo tiếng nước đang chảy, có vẻ như con suối nhỏ đang ở gần đây, trong bóng đêm tiếng dòng suối rõ hơn bao giờ hết. Sau một hồi lắng tai đi theo tiếng nước Lộc Hàm nhận ra con suối khi sáng. Vui mừng Lộc Hàm cầm đèn pin rọi khắp xung quanh hy vọng nhìn thấy một tia sang kim loại, lúc này Lộc Hàm sực nhớ:

- "Thôi chết, không biết sợi dây như thế nào sao tìm đây"

- ....Ưʍ...thôi kệ cứ tìm

Tiếp tục cuối người dưới những mảng cỏ Lộc Hàm tìm kiếm trong vô vọng.

- "Không thấy"

Lộc Hàm thở ra mệt nhọc, nhìn ra phía dòng suối Lộc Hàm thấy dưới chân tảng đá nhỏ gần đó có một ánh sáng lấp lánh trong đêm tối.

- "A đây rồi!"

Vội vã chạy tới đám rêu trên đá làm Lộc Hàm trượt chân, cậu té xuống làm rơi đèn pin xuống dòng nước đang chảy. Bao trùm Lộc Hàm bây giờ là màn đêm u ám. Người ê ẩm sau cú ngã, Lộc Hàm lồm cồm bò dậy

- "A...đau quá"

Tay mò mẫm Lộc Hàm chạm vào một vậy gì đó, nhanh chóng Lộc Hàm nhận ra đó là thứ Lộc Hàm đang tìm kiếm. Vui mừng chưa hết tay kia của Lộc Hàm chạm vào một thứ mềm mềm nhỏ nhỏ...cầm lên, Lộc Hàm sờ nhẹ vật đó

1s

2s

- Á...Á....SÂU...SÂU GHÊ QUÁ Á Á...........

Lộc Hàm sợ hãi thu mình bò về phía khác, Lộc Hàm cứ ngồi đó mặc kệ cơn mưa phùn đa rả rích. Lộc Hàm thấy sợ hãi khủng khϊếp. Một mình giữa cánh rừng tối đen này Lộc Hàm biết làm gì đây

- Thế..Huân...

Buộc miệng Lộc Hàm gọi tên người Lộc Hàm muốn gặp nhất lúc này, là Thế Huân. Trái tim Lộc Hàm rung lên theo từng tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh mịch

Soạt...

Lộc Hàm hoảng hốt, âm thanh ngày càng gần hơn Lộc Hàm ôm lấy đầu gối nín thở. Có ánh đèn sáng từ từ bước tới, ánh sáng duy nhất trong đêm tối. Lộc Hàm mở to mắt nhìn về phía ánh sáng đó, một dáng hình quen thuộc đập vào tầm mắt Lộc Hàm. Là người Lộc Hàm đang mong chờ

- Thế Huy!

Đứng bậy dậy, theo ánh sáng Lộc Hàm chạy tới bên Thế Huân, không hiểu sao Lộc Hfam vòng tay ôm chầm lấy Thế Huân

- Anh tới rồi...em...em sợ quá.

Lộc Hàm đang run rẩy trong lòng Thế Huân làm trái tim Thế Huân mềm nhũi, tê tái. Cánh tay đưa ra định ôm lấy Lộc Hàm thì lại đẩy Lộc Hàm ra

- Anh....sao....

- Bốp....

Không đợi Lộc Hàm nói hết Thế Huân vung tay tát mạnh vào má Lộc Hàm, Thế Huân vừa giận giữ, vừa xót xa, vừa đau lòng khi thấy Lộc Hàm trong bộ dạng này. Thế Huân gằn giọng:

- Sao lại ra đây?

- Em....

Lộc Hàm không nói nên lời, cái tát tay của Thế Huân rất mạnh, mạnh tới nỗi làm Lộc Hàm xém ngã xuống đất. Thế Huân dùng lực rất nhìu, mạnh hơn gấp nhiều lần Thế Huân đánh đòn Lộc Hàm, hơn cả khi Thế Huân dằn lấy tay Lộc Hàm khỏi Khánh Thù.

Một tay ôm bên má bị đau, Lộc Hàm nói như đang khóc:

- Em...em xin lỗi....

Giờ đây những gì Lộc Hàm nói được chỉ có bấy nhiêu. Nước mắt rơi xuống khuôn mặt thon dài. Làm Thế Huân càng đau lòng. Thế Huân đứng đó, nhìn Lộc Hàm mà trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, Thế Huân đã đánh Lộc Hàm, Thế Huân biết Lộc Hàm đau nhưng Thế Huân còn đau hơn gấp bội. Lộc Hàm không còn cảm nhận được nỗi đau nào trên má hay trên người nữa, Lộc Hàm bước một bước về phía Thế Huân. Ngả đầu vào ngực Thế Huân giọng dịu dàng:

- Đừng giận em nhé!

Thế Huân ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ của Lộc Hàm, lúc này đây Lộc Hàm run rẩy trong lòng Thế Huân, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp và hơi thở vội vã. Lộc Hàm biết, Thế Huân đã lo lắng tìm kiếm Lộc Hàm như thế nào. Thế Huân dịu giọng nắm tay Lộc Hàm

- Đi thôi!

Bước theo Thế Huân, Lộc Hàm thấy chân hơi lạnh và đau, thì ra lúc nãy Lộc Hàm bị rơi một chiếc giày mà không biết, Lộc Hàm lê chân bước đi. Thế Huân cầm đèn pin rọi xuống chân Lộc Hàm, Thế Huân chau mày:

- Làm gì mà rơi mất giày rồi?

- Ờ...em..

- Leo lên lưng anh cõng.

Thế Huân vừa nói vừa đưa cây đèn pin cho Lộc. Cúi người xuống. Lộc Hàm đang định leo lên Thế Huân liền đứng dậy. Nhìn Lộc Hàm mỉm cười:

- Phải để anh hôn anh mới cõng em.

Lộc Hàm không ngờ trong tình cảnh này Thế Huân còn giở trò "háo sắc" được. Thế Huân cúi xuống mặt Lộc Hàm thầm thì

- Em có biết, khi yêu người ta có thể tìm được môi của người yêu dù trong bóng tối không?

Lần đầu Lộc Hàm thấy biết ơn màn đêm này vì nếu không khuôn mặt đỏ tới tận cổ của Lộc Hàm đã bị phơi bày. Hơi thở Thế Huân càng gần hơn thì bỗng Lộc Hàm:

- HẮT.....XÌ...I...I..Ì...

Không khí lạnh làm Lộc Hàm không "cưỡng lại được" hắt xì vào mặt Thế Huân.

- Em....em ...không cố ý!

Thế Huân thở dài ngồi xuống

-Leo lên!

Vậy là Thế Huân cõng Lộc Hàm trên lưng còn Lộc Hàm cầm đèn pin soi đường.

- Nặng không?

- Nặng.

- Nặng lắm ha?

- Ừ

- Cỡ nào?

- Như voi ấy!

Sau câu nói Thế Huân nhận được một cái siết cổ thật mạnh từ phía sau. Trong khu rừng ẩm ướt ngoài tụi nó còn 2 bóng người đang quan sát trong bóng tối. Một người lấy điện thoại ra bấm số:

- Thưa cậu, có người tới chúng tôi phải làm sao?

- ... ...... .....

- Vâng!

Quay sang người bên cạnh:

- Đi thôi. "Sếp" kêu về.

TẠI NHÀ NGHỈ:

- Khánh Thù à cậu đừng đi qua đi lại như vậy nữa ngồi xuống đi.

Chung Nhân lên tiếng thay mọi người đang nhìn Khánh Thù đi qua đi lại như một cái quả lắc đồng hồ.

Cạch...

Tiếng mở vừa mở mọi người đứng dậy nhìn ra, thấy Lộc Hàm đang trên lưng Thế Huân, vừa bỏ Lộc Hàm xuống mọi người đã nhốn nhào chạy tới:

- Tiểu Lộc, may quá em không sao anh lo quá..._Khánh Thù thở ra nhìn Lộc Hàm

- Cậu có sao không? Có bị thương không? Sao đi mà không nói ai tiếng nào?_Chung Nhân trách Lộc Hàm

- Anh ơi, anh làm bọn em lo quá!_Bạch Hiền nói gần như muốn khóc

Lộc Hàm ái ngại thấy rất có lỗi với mọi người

- Ơ...xin..xin lỗi, để mọi người lo lắng mình...

- Được rồi, được rồi "voi con" cần nghỉ ngơi có gì nói sau đi.

Xán Liệt nói rồi nhìn sang Thế Huân

- Cả cậu nữa, chắc mệt lắm rồi đi nghỉ đi.

Tử Thao bây giờ mới nắm tay Lộc Hàm:

- Tiểu Lộc, mình xin lỗi nha, tất cả là tại mình. Để mình đưa bạn vào phòng nha..

Đang kéo tay Lộc Hàm đi thì một cánh tay kia của Lộc Hàm một lần nữa bị Thế Huân kéo lại, Thế Huân quay qua Chung Nhân:

- Còn phòng trống không?

- A...Cò...n..n

Mọi người tròn mắt vì câu hỏi của Thế Huân. Tử Thao nhanh mắt nhìn lên mặt Lộc Hàm hốt hoảng:

- A..Tiểu Lộc, mặt bạn bị gì vậy? Đỏ hết rồi

- À...cái này là...

Khánh Thù nhìn thấy cũng sốt ruột:

- Em bị sao vậy? Có đau không? Để anh xem..

Vừa đưa tay lên định chạm vào mặt Lộc Hàm thì Thế Huân bế Lộc Hàm lên.

- Chung Nhân phiền cậu!

Hiểu ý Chung Nhân đi trước dẫn đường lên căn phòng khác ở tầng 3, Lộc Hàm thấy rất ngại vì để mọi người lo lắng mà Thế Huân còn cư xử như vậy

- Thế Huân, em tự đi được mà!

- Em im lặng đi.

Tới nơi Thế Huân bế Lộc Hàm vào phòng tắm ra lệnh.

- Tắm đi.

Nói rồi Thế Huân cũng về phòng để tắm. Tắm xong Thế Huân mở cửa phòng đi ra, Xán Liệt lên tiếng:

- Cậu đi đâu vậy? Qua chỗ "voi con" hả?

- Ừ!

Thế Huân vừa quay lưng bước một bước thì bị một bàn tay nắm chặt, là Khánh Thù:

- Sao cậu dám tát Tiểu Lộc?