Chương 21: Nhưng...hắn xuất hiện làm đảo lộn tất cả

Sau một hồi vất vả thì tất cả đã được đền đáp bởi một khung cảnh vô cùng thơ mộng. Một con suối được bao quanh bởi cây rừng và âm thanh của chim chóc, Lộc Hàm rất hứng thú:

- Woa....đẹp quá đi, xuống suối chơi đi mọi người

Chung Nhân cười nhìn Lộc Hàm

- Bạn yên tâm, tí nữa cho bạn tha hồ bắt cá ở dưới, bây giờ phụ tụi mình dọn đồ ra đi.

Chừng 15 phút sau trên mặt đất đã đầy đồ của tụi nó, lúc này mới bắt đầu làm nhiệm vụ chính: Bắt cá

- Bắt cá bằng gì đây Nhân?

- Tất nhiên bằng tay rồi.

- HẢ......???

Vậy là cả bọn được "lùa" xuống suối để "làm nhiệm vụ"

- A, sắp được rồi nè...

Lộc Hàm lăng xăng chạy hết bên này tới bên kia cũng không bắt được con nào. Thế Huân ngồi trên bờ châm chọc.

- Chân voi, anh chỉ em cách bắt cá rất nhanh nhé!

Lộc Hàm hớn hở:

- Cách gì?

- Em chỉ cần đứng đó dậm chân thật mạnh mấy cái là lũ cá sẽ tự nổi lên.

- ĐỒ ĐÁNG GHÉTTTTTTTTTT

Lộc Hàm bực tức quay đi chỗ khác làm Thế Huân phải nhịn cười.

- A Khánh Thù bắt được rồi hay quá

Trên tay Khánh Thù cầm một con cá to làm Lộc Hàm hâm mộ vô cùng

- Tiểu Lộc lại đây đi anh chỉ cho em.

Khánh Thù chỉ một hồi ai cũng bắt được cá riêng Lộc Hàm không được con nào.

- Hic...sao kỳ vậy? Không lẽ phải dùng cách của Thế Huân chỉ sao?

Khánh Thù nhìn Lộc Hàm cười hiền:

- Chắc em chưa quen đó, ra phía trước đi anh chỉ cho em.

Ngồi ở trên Thế Huân quan sát Lộc Hàm và Khánh Thù nãy giờ thấy trong lòng bắt đầu không vui. Xán Liệt lại gần Thế Huân cười cười:

- "Đại thiếu gia" sao không xuống bắt cá cùng mọi người?

Thế Huân dửng dưng:

- Cậu biết tôi không chịu nổi mùi cá sống mà!

Xán Liệt mỉa mai:

- Vậy cậu chịu nổi khi có người nắm tay vợ cậu đi mất sao?

Thế Huân không đáp, nếu nói nữa Thế Huân sợ sẽ nổi giận và làm một hành động lỗ mãn đó là dằn tay Lộc Hàm ra khỏi Khánh Thù. Sau một hồi vất vả Lộc Hàm hí hửng chạy lên chỗ Thế Huân:

- Thế Huân xem nè, em bắt được cá rồi, thấy em siêu không hehe

Thế Huân ghét mùi cá nhưng sao con cá này lại làm Thế Huân "ghét hơn nữa"

Đợi Lộc Hàm bỏ con cá vào giỏ Thế Huân kéo Lộc Hàm lại làm Lộc Hàm giật mình:

- Anh sao vậy?

Để Lộc Hàm ngồi trong lòng Thế Huân lấy khăn lau tay cho Lộc Hàm giọng dịu dàng pha lẫn nghiêm nghị:

- Bắt cá gì chứ, ngồi đây với anh. Nào, để anh lau sạch mùi cá trên tay em.

Lộc Hàm thắc mắc:

- Sao anh không xuống bắt cá vậy?

- Anh không chịu nổi mùi tanh.

Nghe vậy ánh mắt Lộc Hàm lóe lên tia "độc ác". Lộc Hàm giật 2 bàn tay đang được Thế Huân "làm sạch" ra đưa lên mặt Thế Huân:

- Nè...Nè...hihi thơm không hả?

Lộc Hàm đưa tới đâu Thế Huân né tới đó, như muốn nín thở. Thế Huân nắm chặt 2 tay Lộc Hàm nhưng Lộc Hàm rất ngoan cố

- HiHi thơm không? Nước hoa chiết xuất từ cá đây

- Tiểu Lộc, để tay xuống mau.

- Haha không, cho chừa thói ăn hϊếp em

Thế Huân bắt đầu không chịu nổi

- Dừng lại ngay, nghe không "chân voi", anh đánh đòn em bây giờ

- Haha thơm mà, năn nỉ đi em tha cho anh.

Thế Huân mỉm cười nham hiểm áp sát mặt Lộc Hàm nói nhỏ nhẹ và luồn tay vào trong áo nó

- Em mà không dừng lại anh sẽ....

Câu nói ngay lập tức có hiệu lực Lộc Hàm bỏ tay xuống. Thế Huân mỉm cười tiếp tục lau tay cho Lộc Hàm. Từ xa ánh nhìn của Khánh Thù ngày càng buồn bã.

*TRƯA:

Thực đơn hôm nay gồm các món thịt mang ở nhà theo và cá khi nãy bắt được. Cả đám xúm lại "party đồ nướng"

- Xán Liệt lấy nước!

Hôm nay Xán Liệt có vẻ ngoan, Lộc Hàm nói gì cũng không dám cãi, sai gì cũng làm khiến Thế Huân thấy hơi lạ

- Xán Liệt hôm nay cậu uống lộn thuốc hả?

Lộc Hàm cười toe toét còn Xán Liệt tỏ vẻ hết sức khổ tâm.

- Có chuyện gì vậy?

Lộc Hàm nhìn Thế Huân đắc ý:

- Đây là bí mật giữa tụi em mà!

Mặc kệ mọi ánh mắt "thắc mắc" Lộc Hàm vẫn tiếp tục hành hạ Xán Liệt. Sau khi ăn xong tiết mục tiếp theo của tụi nó là tìm một bóng râm mát mẻ nào đó "an giấc".

- Tiểu Lộc, em ra đây với anh một lát.

Khánh Thù gọi Lộc Hàm, không nỡ từ chối và cũng không có lý do gì để từ chối Lộc Hàm quay sang Thế Huân.

- Em đi cùng Khánh Thù tí nhé.

Lộc Hàm đứng dậy bước đi, không hiểu sao Thế Huân đưa tay ra nắm lấy cổ tay Lộc Hàm, Lộc Hàm bất ngờ quay sang nhìn Thế Huân bằng ánh mắt ngạc nhiên

- Một tí thôi đó!

Nói xong Thế Huân thả tay ra. Lộc Hàm mỉm cười gật đầu rồi chạy về phía Khánh Thù. Khánh Thù và Lộc Hàm đi một đoạn khá xa cách xa chỗ mọi người bỗng tay Khánh Thù bịt lấy mắt Lộc Hàm

- Anh làm gì vậy?

- Đợi tí sắp tới rồi.

Tay Khánh Thù từ từ thả ra nhìn thấy cảnh trước mắt Lộc Hàm mắt mở to chừng mấy giây rồi reo lên

- Hay quá, sao anh tìm ra vậy? Phải dẫn mọi người tới đây ngay

Nơi Khánh Thù dẫn Lộc Hàm tới là đầu nguồn của ngọn suối mà tụi nó đang "cắm trại" phía trên có một thác nước nhỏ đổ xuống. Xung quanh cỏ cây có vẻ xanh tươi hơn, dòng suối cũng trong xanh hơn nữa. Thấy Lộc Hàm định chạy đi Khánh Thù kéo Lộc Hàm lại:

- Không, đây là bí mật giữa chúng ta nhé!

- Bí mật?

- Ừ, anh chỉ muốn một mình em biết khám phá này của anh thôi.

Khánh Thù nháy mắt với Lộc Hàm rồi đưa một tay lên miệng ý là muốn Lộc Hàm giữ bí mật.

- Ừm...vậy cũng được!

Lộc Hàm tươi cười cùng Khánh Thù ngồi xuống một tảng đá to gần đó. Còn Thế Huân sau khi Lộc Hàm đi thì trong lòng lúc nào cũng bồn chồn mặc dù khuôn mặt vẫn bình thản đến kỳ lạ. Thế Huân lẩm bẩm:

- "Hừ...đi gì lâu quá vậy?"

Không hiểu sao khi thấy Lộc Hàm bước đi với Khánh Thù bao nhiêu tự tin đều biến đi đâu hết. Thế Huân thấy không yên tâm và cũng không biết tại sao mình lại như vậy.

- Anh đang nghĩ gì vậy?

Tử Thao không biết tới bên Thế Huân từ lúc nào. Nghe giọng nói Thế Huân ta nhìn sang thấy Tử Thao:

- Không liên quan cậu. Đi ra chỗ khác dùm đi.

Mặc kệ thái độ không vui của Thế Huân, Tử Thao vẫn vui vẻ:

- Sao không liên quan, chúng ta là bạn mà!

- Cậu là bạn Tiểu Lộc, không phải bạn tôi.

Tử Thao cười nửa miệng:

- Chắc bây giờ Tiểu Du đang vui vẻ lắm, Khánh Thù là chàng trai mang tới sự ấm áp cho người đối diện.

Thế Huân không thèm nói chuyện với Tử Thao nữa mà đứng dậy bỏ ra chỗ khác.

- Nếu lo lắng thì đi tìm đi!

Xán Liệt đến bên cạnh nói giọng châm biếm.

- Lo gì? Không cần.

Nói rồi Thế Huân ra gốc cây cầm quyển sách lật qua lật lại mấy trang rồi đứng dậy đi đâu mất. Khánh Thù nhìn Lộc Hàm đang lấy tay nghịch dưới dòng nước.

- Tiểu Lộc, em thật sự không còn nhớ gì về anh sao?

Lộc Hàm quay qua nhìn Khánh Thù vẻ mặt áy náy:

- Xin lỗi anh, nhưng bản thân em đã từng làm gì em còn không nhớ nổi...

- Vậy để anh nhắc lại cho em nhé.

Lộc Hàm tròn mắt nhìn Khánh Thù, không biết nên tin cậu ta không, nhưng linh cảm cho Lộc Hàm thấy Khánh Thù rất tốt:

- Vậy ... em nghe đây.

Khánh Thù nhìn Lộc Hàm nét mặt rạng rỡ

- 2 năm trước anh chuyển tới trường em, vô tình gặp em trong câu lạc bộ văn nghệ và may mắn được làm bạn với em.

- Em trong đội văn nghệ sao? Em làm gì vậy?

- Em hát đó, em không biết là em hát rất hay sao?

Lộc Hàm có vẻ ngạc nhiên trước lời khen "đường đột" của Khánh Thù. Không đợi Lộc Hàmbý kiến Khánh Thù tươi cười tiếp lời:

- Bắt đầu từ đó anh và em là bạn thân, đi đâu cũng có nhau. Và, .... và anh bắt đầu dành rất nhiều tình cảm cho em!

Nghe tới đấy Lộc Hàm thật sực bất ngờ, bất ngờ vì Khánh Thù không phải một người bạn bình thường như Thế Huân nói. Vì Khánh Thù lại là bạn rất thân và vì...Khánh Thù lại dành tình cảm cho Lộc Hàm.

- Khải Tuấn....em...

- Nhưng....hắn xuất hiện làm đảo lộn tất cả..

- Hắn ....???

Khánh Thù nhìn ra xa ánh mắt giận giữ

- Đúng, là Thế Huân.

Nói rồi Khánh Thù nắm chặt 2 vai Lộc Hàm ánh mắt van lơn và đau khổ

- Tiểu Lộc à, Thế Huân, cậu ta thật sự....

- Tôi thì sao? Cậu có ý kiến với tôi à?

Đang nói thì một giọng trầm trầm cắt ngang cuộc nói chuyện, quay qua Lộc Hàm thấy Thế Huân đứng đó, ánh mắt nâu nhạt nhìn xoáy vào 2 tay của Khánh Thù đang nắm chặt vai Lộc Hàm.