Chương 20: Cậu ta cũng là con trai mà

- HẢ....Ã....Ả....SAO LẠI NHƯ VẬY?

- Vì đây là một cuộc dã ngoại, nên mình dặn ông bà Kim để tụi mình tự lo chuyện ăn uống rồi.

Xán Liệt thở dài sầu não:

- Hơi...i...i...zzz...."Nhân đen" ơi, sao em đẹp mà em...ác quá vậy?

- "Liệt khùng" anh gọi ai là "Nhân đen", anh có tin là tôi cho anh cắm trại ngoài rừng tối nay không hả?

Nghe vậy Xán Liệt đành cười trừ. Tử Thao cũng bí xị:

- Biết vậy ở nhà cho rồi.

Lộc Hàm đói lắm rồi nên không tham gia vào "cuộc chiến sinh tử" kia mà lấy một bịch snack đang định khui ra ăn thì bị Thế Huân giật mất

- NÈ,...ANH LÀM GÌ VẬY TRẢ ĐÂY.

Thế Huân không trả chỉ đáp gọn ơ:

- Em đi nấu cơm đi, anh đói rồi

Lộc Hàm trừng mắt:

- Anh tự đi mà nấu em sẽ ăn bánh trừ cơm.

- Người đã như voi mà còn ăn bánh!

Lộc Hàm nổi điên:

- NGÔ THẾ HUÂN SAO ANH....

Không đợi Lộc Hàm nói hết Khánh Thù đã đến bên cạnh:

- Tiểu Du, ăn bánh không tốt đâu, em muốn ăn gì anh nấu cho em ăn!

Nghe có người chịu "hy sinh vì nghĩa" cái đám ham ăn kia nhao nhao (trừ Chung Nhân và Thế Huân)

- Đúng đó, nấu gì cũng được nấu cho bọn này ăn với....

Khánh Thù mỉm cười chưa kịp trả lời thì Chung Nhân lại đóng vai "phản diện"

- Khỏi cần, chúng ta sẽ ra ngoài tự tay làm đồ nướng ăn!

Một ý kiến tuyệt vời nhưng hình như ông trời thường "không chiều lòng người". Chung Nhân vừa dứt câu thì không biết "Long Vương" khóc hay hắt xì mà bên ngoài mưa xối xả.

- Rồi xong....-cả đám tuyệt vọng

*10 Phút sau:

Cả đám đang vừa ngồi quấn chăn vừa hì hụp húp...mì gói. Không biết Xán Liệt tìm đâu ra một đĩa phim ma rồi cả đám tắt hết đèn ngồi quấn chăn kín đầu ngồi bệt dưới sàn, dán mắt vào màn hình. Hơi lạnh luồn qua khe cửa vào nhà cộng thêm khung cảnh rừng núi hoang vu bên ngoài, tiếng mưa rả rít không ngừng làm những tình tiết trong phim trở nên "chân thật" vô cùng. Chung Nhân sợ quá cứ bám chặt lấy Bạch Hiền, còn Bạch Hiền đành phải "nương tựa" Xán Liệt cho đỡ sợ. Lộc Hàm cũng sợ lắm, muốn thót tim luôn, bên cạnh Khánh Thù ân cần nhìn Lộc Hàm:

- Tiểu Lộc , em sợ lắm ha?

- Ừa...ừa...

- Vậy em....

Chưa nói dứt lời sấm chớp ở ngoài vang lên như để "phụ họa" cho tình tiết khủng khϊếp trong phim làm cả đám thụ la oai oái:

- Á..Á...Á...Á..... THẤY GHÊ QUÁ!

Lộc Hàm không nghe Khánh Thù nói gì tiếp theo mà nắm chặt lấy cánh tay Thế Huân. Lộc Hàm không biết hành động vô tình của cậu một lần nữa bóp nát trái tim Khánh Thù. Tử Thao cũng nắm chặt cánh tay bên kia của Thế Huân làm Thế Huân vô cùng khó chịu

- Cậu làm gì vậy. Bỏ ra đi, qua chỗ Khánh Thù ấy.

Nhanh chóng Thế Huân hất tay Tử Thao ra quay sang "vợ hắn"

- "Chân voi" mau qua đây!

Không đợi Lộc Hàm "hành động" Thế Huân nắm tay Lộc Hàm kéo về phía mình cho Lộc Hàm ngồi trong lòng Thế Huân. Trong vô thức Khánh Thù với tay ra nhưng không kịp, bây giờ Lộc Hàm đã ở trong vòng tay của Thế Huân. Trong ánh sáng mờ nhạt khuôn mặt Khánh Thù thoáng nét buồn rầu, rồi nhanh chóng thay vào đó là ánh nhìn căm hận về phía Thế Huân.

*11 Giờ đêm:

Thấy Xán Liệt đã ngủ Khánh Thù nhìn sang Thế Huân vẫn đang cầm quyển sách.

- Ngô Thế Huân!

-Chuyện gì?

Khuôn mặt Thế Huân vẫn lạnh lùng không thèm nhìn Khánh Thù. Thái độ khinh khỉnh đó càng làm Khánh Thù mất kiềm chế:

-Tại sao cậu lại làm vậy?

Mắt vẫn chăm chăm vào trang sách Thế Huân nhíu mày thay vì trả lời. Khánh Thù nói luôn:

- Sao cậu lợi dụng Tiểu Lộc mất trí nhớ để tiếp cận cậu ấy, nói dối cậu ấy?

Giọng Thế Huân như lạnh hơn trong không gian yên tĩnh:

- Cẩn thận lời nói của cậu đó.

-Hừ...với hạng người "thừa nước đυ.c thả câu" như cậu việc gì tôi phải khách sáo.

-Câu thật ngu ngốc.

Thế Huân nói vẻ ngạo mạn khiến Khánh Thù vô cùng tức giận:

- Đúng, tôi ngốc vì không tìm được cậu ấy trước thôi.

- Không, cậu ngốc bởi vì cậu quá đề cao bản thân. Cậu nghĩ Tiểu Lộc sẽ đáp lại tình cảm của cậu khi bây giờ cậu ấy đã có tôi sao?

Khánh Thù đứng dậy:

- Sao lại không? Tôi hiểu cậu ấy hơn cậu, quen cậu ấy trước cậu và....

Thế Huân nhếch mép nhìn sang Khánh Thù vẻ mặt đắc ý:

- Và sao? Cậu chỉ có 2 lý do đó mà đòi dành Tiểu Lộc Hàm với tôi sao? Cậu thật quá ngây thơ.

Khánh Thù mỉm cười:

-...Và tôi còn biết lý do khác, lý do khiến cậu không đưa cậu ấy về nhà mà cứ giư khư khư bên cạnh.

-Vậy thì sao?

Khánh Thù đanh mặt lại đầy vẻ hăm dọa

- Tôi sẽ nói cho Tiểu Lộc nghe để cậu ấy biết cậu là đồ dối trá

Bộp... Thế Huân gấp quyển sách lại đôi mắt nham hiểm nhìn Khánh Thù.

- Cậu nghĩ giữa chúng ta Tiểu Lộc sẽ tin ai? Hình như cậu vẫn chưa nhận thức được tình thế của mình. Hơn nữa tôi không nói dối Tiểu Lộc gì cả, chỉ là dùng chính sức mình thay đổi quá khứ.

Thế Huân đứng dậy tay đút túi quần quay lưng lại phía Khánh Thù nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp:

- Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, cứ như thế này người đau khổ chỉ có cậu mà thôi.

- Tôi nhất định dành lại Tiểu Lộc

Nói rồi Khánh Thù mở cửa bước ra ngoài để lại Thế Huân vẫn đứng đó ánh mắt nhìn xa xăm. Bên giường kia Xán Liệt khẽ trở mình. Đứng bên ở ngoài Khánh Thù nhìn ra những màn mưa đang lất phất bên ngoài thấy trong lòng nhói đau:

- Anh chưa ngủ sao?

Vội quay ra thấy Chung Nhân đang tròn mắt nhìn mình.

- Ah chưa, tôi ngủ không được. Chung Nhân làm gì vậy?

- Tôi uống nước.

Nhìn nét mặt kém tươi của Khánh Thù người nhạy cảm như Chung Nhân cũng một phần đoán được. Hơn nữa quan sát mấy hôm nay Chung Nhân thấy mối quan hệ giữa 3 người không đơn giản.

-Anh ổn chứ?

Khánh Thù có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười chua chát:

- Tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy bản thân bất lực quá, đã biết rõ thứ mình cần mà không sao giành lấy được.

- Không phải thứ gì mình muốn sẽ đều đạt được đâu.

- Thật vậy sao?

- Ừ...nhất là trái tim con người, trái tim là thứ rất khó thay đổi nhưng một khi đã thay đổi thì không gì có thể khiến nó quay lại.

Nghe Chung Nhân nói mà lòng Khánh Thù đau nhói, Khánh Thù cũng ước sao trái tim mình nhanh chóng đổi thay nhưng anh biết hiện giờ thì không thể, không thể xóa nhòa hình ảnh người con trai đó, nụ cười đó...

- Cậu nói đúng, nhưng dù như thế nào tôi cũng phải thử, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Chung Nhân không biết nói gì đành quay người bước vào thì giọng Khánh Thù gọi tên cậu:

- Chung Nhân!

- Sao...?

- Cám ơn cậu nhé!

Mặt Chung Nhân dãn ra rồi mỉm cười với Khánh Thù sau đó tiếp tục bước đi.

*SÁNG:

Rầm....

Từ bên ngoài phá cửa vô Lộc Hàm đứng hình, lũ con trai cũng đứng hình. Chuyện là vì đã quen tự ý mở cửa phòng gọi Thế Huân mỗi bữa sáng nên hôm nay "ngựa quen đường cũ" nhưng đúng lúc tụi kia đang thay áo.

Vậy là đứng hình.

- Hi, "voi con" em nhớ anh tới vậy sao?

Xán Liệt hí hửng nhìn Lộc Hàm "mời gọi"

- Á Á Á Á.... ...... .....

Lộc Hàm hét lên bài hãi rồi chạy mất tiu làm lũ con trai có một buổi sáng "ấn tượng"

- Kì vậy, cậu ta cũng là con trai mà - Xán Liệt thắc mắc

Hôm nay tụi nó "khăn gói" đi picnic ở khu rừng bên cạnh.