Khoảng vài phút sau, Tô Nam liền trở vào lại, hắn đi đến cạnh giường bệnh, từ trong túi áo blouse trắng móc ra một tấm hình, đúng là vừa rồi bọn họ đã cùng nhau chụp tấm hình đó.
Hình Tín Hàm “Ơ” lên một tiếng, cô kinh ngạc nhìn tấm hình, nhanh như vậy hắn đã in ra rồi.
“Có thể ký tên lên nó không?” Hắn cười hỏi.
“Đương nhiên.” Hình Tín Hàm cười rộ lên, vui vẻ đáp ứng.
Trong lúc cô cúi đầu ký lên bức hình Tô Nam vừa đưa, liền đó nhân lúc cô không để ý Tô Nam lấy ra thêm một tấm ảnh chụp trộm cô khi nãy, hắn đem tấm ảnh đặt lên sổ bệnh án, dùng bút ở trong túi viết lên mặt trái tấm ảnh.
Cho rằng Tô Nam đang bận viết bệnh án, Hình Tín Hàm chờ hắn dừng bút mới đưa lại tấm ảnh chụp chung cùng chữ ký cho hắn. Tô Nam cầm lấy đồng thời hắn đem bức ảnh kia đưa cho Hình Tín Hàm, nói: “Cô cười rộ lên trong rất đẹp, cho cô lưu làm kỷ niệm này.”
Hình Tín Hàm có chút khó hiểu mà nhận lấy bức ảnh, sau đó liền trơ mắt mà nhìn Tô Nam cầm bức ảnh có chữ ký xoay ngang xoay dọc xem xét, rồi cẩn thận để nó vào trong túi áo blouse.
Hắn rõ ràng là một nam nhân lại hành động giống y như con nít, thành công chọc cho Hình Tín Hàm cười lớn.
Tô Nam thấy cô cười vui vẻ như thế, trong lòng mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn cô cong cong khóe miệng, nói: “Tôi đi ra ngoài đây, có việc gì cần thì kêu tôi.”
Sau khi Tô Nam rời đi, Hình Tín Hàm cúi đầu ngắm nhìn bức ảnh hắn đưa khi nãy, mặt trước là ảnh cô khoác trên mình trang phục bệnh nhân, tóc rối tung trên vai, để mặt mộc, đôi mắt thu liễm, hàng mi dài buông xuống, khóe miệng giơ lên một ý cười nhạt, một cánh tay đang giơ lên vén mấy sợi tóc ra sau tai.
Hình Tín Hàm chăm chú nhìn ảnh chụp chính mình vài giây, sau đó vô thức mà lật sang mặt sau ảnh chụp, kết quả liền nhìn thấy một hàng chữ ngay ngắn:
“Hy vọng cô vĩnh viễn khỏe mạnh, bình an, vui sướиɠ. —— Tô Nam”
Hóa ra tên thật của Tô bác sĩ là Tô Nam.
Hình Tín Hàm dùng ngón tay sờ lên hàng chữ được viết đẹp đẽ đó mà nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, trong lòng yên lặng mà lặp lại một lần tên của hắn.
Tô Nam.
Kỳ Kỳ ăn xong cơm sáng trở về đúng lúc Hình Tín Hàm đang nhìn tấm ảnh chụp chính mình đến mức xuất thần, nghe được tiếng mở cửa, Hình Tín Hàm vội vàng thu hồi tấm ảnh, lập tức nhét xuống gối đầu nằm.
Kỳ Kỳ vừa tiến đến liền quan tâm hỏi cô: “Chị Hàm Hàm, hiện tại cảm giác thế nào? Có đói bụng không?”
Hình Tín Hàm cười cười, “Một chút.”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Mắc vệ sinh không?”
Hình Tín Hàm lắc đầu.
“Muốn đi vệ sinh nhất định phải gọi em đó, em đi mua đồ ăn cho chị.”
Hình Tín Hàm bất đắc dĩ nói: “Được, đã biết.”
Vốn dĩ theo lịch trực ca đêm sau Tô Nam không cần phải trực, nhưng bởi vì Hình Tín Hàm còn nằm viện, Tô Nam liền gác qua thời gian nghỉ ngơi, ngày hôm sau như cũ cứ theo lẽ thường ở Cấp Chẩn Khoa mà trực.
Hình Tín Hàm sau khi giải phẫu xong đến ngày hôm kia mới được phép ăn cơm, công ty cùng văn phòng làm việc bên đó còn rất nhiều việc cần Cáp Thu xử lý, cho nên cô chỉ có thể đến bệnh viện một lần vào buổi chiều, xem xét tình hình của Hình Tín Hàm, xác định cô không có trở ngại liền vội vã mà đi, Kỳ Kỳ bị Cáp Thu giao phó, một tấc cũng không được rời khỏi Hình Tín Hàm.
Buổi chiều mới vừa tan tầm, Tô Nam vốn dĩ tính toán như cũ ở bệnh viện thêm một lát, kết quả liền nhận được một cuộc gọi nhanh.
Vì thế, Tô Nam cởϊ áσ blouse trắng, từ bệnh viện đi thẳng đến bữa tiệc.
Tô Nam lúc đến còn trống đúng một ghế, hắn đẩy cửa bước vào, bên trong liền có tiếng chim hướng hắn kêu to: “Đến trễ phạt rượu! Đến trễ phạt rượu!”
Tô Nam: “……”
“Con nhà ai đây? Có thể hiểu quy củ tới vậy” Hắn cười nói, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Ai ngờ con vẹt kia giống như có thể hiểu lời hắn vừa nói, liền kêu lên: “Nhà ngươi!”
“Thông minh.” Tô Nam nhướng mày, quay đầu đem tầm mắt dừng lại trên người La Các.
La Các bên cạnh yêu kiều chân bắt chéo, phiết miệng thảnh thơi thảnh thơi mà nhún vai.
Tô Nam liếc mắt nhìn theo hướng rót rượu của Chu Phóng, hỏi: “Cậu ở đâu ra lại có con chim quý này vậy?”
Chu Phóng ngửa đầu uống hết ly rượu, nhàn nhã nói: “Mua.”
“Mua chỗ nào?”
Chu Phóng nâng mi, nhìn về phía Tô Nam, “Cậu không phải luôn luôn không có hứng thú với việc nuôi thú cưng sao?”
Tô Nam mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, phủ nhận: “Có sao?”
La Các phụ họa nói: “Có!”
Tô Nam: “……”
“Không có, ta không nhớ rõ.”
Hắn tiến lại gần chỗ con vẹt đậu, nói “Nào, kêu tiếng thiếu gia nghe một chút.”
Con vẹt: “Thiếu gia cát tường!”
Tô Nam buông tiếng thở dài: “…… Học nói chuyện nhanh như vậy sao? Chỉ một lần liền nói được?”
“Nó gọi là gì?”
“Cây đậu.” Đuôi mắt Chu Phóng hơi hơi giơ lên, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm Tô Nam vài giây.
Từ trước đến nay đối với thú cưng hoàn toàn không có hứng thú, Tô Nam lần này thái độ khác thường đặc biệt quan tâm tới con vẹt biết nói này, cái này làm cho Chu Phóng cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng mặc kệ hắn như thế nào nói bóng nói gió, Tô Nam cũng tuyệt nhiên im lặng không nói nguyên do.
Tô Nam thể hiện rõ niềm yêu thích tới con vẹt, mà, trên đời này chuyện làm ăn không phải lúc nào cũng có, Chu Phóng là một người làm ăn, nhân cơ hội này quyết gõ cho Tô Nam một bút.
Chu Phóng cùng La Các hai người kẻ xướng người hoạ, cuối cùng Tô Nam thỏa thuận điều kiện, Tô Nam liền đem chiếc Ferrari màu đỏ đưa Chu Phóng, Chu Phóng liền lập tức giao con vẹt cho hắn.
Sau khi tiệc tàn, Tô Nam vui vẻ rạo rực mà xách theo con vẹt trở về nhà, sau đó liền bắt đầu dạy nó nói chuyện.
Nhưng mà, đi theo hắn trở về nhà con chim hoàn toàn không giống lúc ở quán ăn, dù Tô Nam có cố gắng dạy cỡ nào cũng không há mồm nói chuyện.
Tô Nam cảm thấy chính mình bị lừa gạt mang tức giận mà gọi điện thoại cho Chu Phóng, lúc này đang dùng Ferrari vui vẻ đưa cô gái nhỏ về nhà, nghe thấy thế liền không vui, “Là chính cậu muốn nó, tôi từ đầu đến cuối đều không có ép cậu.”
Tô Nam: “……”
“Không sao đâu, cậu dạy tiếp một lát đi, nó thật sự rất thông minh, tuyệt đối có thể học được. Tôi còn có việc bận phải làm, tạm biệt.”
“Khoan đã! Chu Phóng!” Tô Nam buồn bực ném di động sang bên cạnh, ở trên sô pha ngồi một lát, cảm thấy không cam lòng, nhịn không được lại bắt đầu dạy cây đậu nói chuyện.
Lần này hắn thay đổi kế sách, dùng đồ ăn dụ hoặc, chỉ cần cây đậu nói theo hắn, hắn liền đút cho nó ăn, không nói liền không cho nó ăn.
Lăn lộn đến quá nửa đêm, rốt cuộc cũng dạy xong.
Trước lúc sắp ngủ Tô Nam còn dặn dò cây đậu, “Ngày mai nếu cô ấy hỏi ngươi là ai dạy ngươi nói, ngươi liền nói là thiếu gia, nhớ kỹ biết chưa?”
Cây đậu: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Tô Nam lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà sờ sờ vào đầu nó, “Ngoan, ngày mai nhất định làm hỏng kịch bản đó.”
Sáng hôm sau, Hình Tín Hàm thân thể đã xác định không có gì trở ngại, chuẩn bị xuất viện.
Kỳ Kỳ đã sớm đem đồ vật thu xếp kĩ càng, lúc này đang đi lo liệu giấy tờ xuất viện, Hình Tín Hàm ngồi ở cạnh giường bệnh, trong tay cầm bức ảnh kia, tưởng hôm nay sẽ có thể chào hỏi với Tô Nam một cái, nhưng rốt cuộc là có điều không nên, cuối cùng cái gì cũng chưa làm, chỉ là đem ảnh chụp cất đi.
Tô Nam xuất hiện ở phòng bệnh thời điểm Hình Tín Hàm đang cúi đầu nhàm chán lướt di động.
Ngay từ đầu Hình Tín Hàm tưởng Kỳ Kỳ trở lại, cô đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Thủ tục xong rồi hả? Chúng ta đây……”
Tô Nam khẽ lên tiếng, Hình Tín Hàm liền ngẩng đầu lên, hắn dựa vào bên tường, nghiêng đầu cười.
Hình Tín Hàm có chút ngoài ý muốn, cười nhạt gọi hắn một tiếng: “Bác sĩ Tô.”
Tô Nam tiến tới gần hơn vài bước, nhìn cô nói: “Trong khoảng thời gian này ăn uống phải chú ý một chút, nghỉ ngơi cho tốt rồi hẳn đi làm lại.”
Hình Tín Hàm gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“A, đúng rồi,” Tô Nam biểu tình thản nhiên, lời nói tự nhiên nói: “Cô nếu là không ngại, có thể thêm một cách liên lạc với tôi, về sau có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Hình Tín Hàm cũng cảm thấy như vậy sẽ tiện hơn, vì thế vui vẻ mà đáp ứng, hai người lần lượt add WeChat lẫn nhau.
“Số WeChat cũng là số di động của tôi, sốt ruột thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.” Nói xong Tô Nam lại cười nửa mang trêu chọc mà nói: “Đương nhiên, tôi càng hy vọng cô tìm tôi không phải bởi vì thân thể sinh bệnh hoặc là bị thương.”
Hình Tín Hàm đang soạn ghi chú, mí mắt không chịu khống chế mà nhảy lên hạ xuống, sau đó tay cô chỉ nhanh chóng mà gõ xuống ba chữ —— bác sĩ Tô.
Xa lạ.
Hai người sau khi trao đổi liên hệ, Tô Nam hỏi cô: “Lát nữa sẽ ra từ cửa sau sao?”
Hình Tín Hàm gật đầu, “Đúng vậy.” cô cười có điểm bất đắc dĩ, “Bằng không rất có thể sẽ bị paparazzi chụp được.”
Kỳ thật cô căn bản là không sợ cái paparazzi chụp phải, cô sợ hãi chính là, bị mẹ mình biết.
Hình Tín Hàm nghĩ chỉ vì một tiểu phẫu nhỏ không thể làm mẹ cô lo lắng được, chắc chắn bà ấy sẽ cố gắng lên đây với cô.
Tô Nam tỏ vẻ thông cảm, sau đó nói: “Tôi có thứ này muốn tặng cho cô, xem như…” Hắn dừng một chút, tìm cái thích hợp lý do: “Fans tặng quà kỷ niệm vậy.”
Hình Tín Hàm nói: “Tâm ý tôi nhận lấy, nhưng là đồ vật…”
Cô còn chưa nói xong, Tô Nam liền nói: “Tâm ý nhận lấy, lễ vật cũng thỉnh nhận lấy.”
Hình Tín Hàm dương đầu nhìn hắn, Tô Nam đứng ở trước mặt cô, đầu hơi hơi cúi xuống, con ngươi như cũ vẫn rất đẹp, cặp mắt kia giống như là có thể nói, phi thường hấp dẫn người.
Hắn thực chân thành tha thiết mà nhìn cô nói: “Là tôi cố ý chuẩn bị cho cô, muốn cho cô vui vẻ. Cô yên tâm, không phải thứ gì đắt tiền, an tâm nhận lấy.”
“Bằng không tôi thật sự sẽ thấy đáng tiếc.”
Hình Tín Hàm do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, “Được, vậy cảm ơn anh, bác sĩ Tô”
Tô Nam khóe miệng lập tức liền giương lên, “Nó ở trong xe tôi, thời điểm cô đi tôi sẽ đem nó qua.”
Hình Tín Hàm cười, gật đầu, “Được.”
Tô Nam ở trong phòng bệnh nói chuyện với Hình Tín Hàm trong chốc lát, sau đó nói: “Được rồi, cô nghỉ ngơi một lát, tôi đi ra ngoài trước, lát nữa gặp ở cửa sau.”
Hình Tín Hàm gật gật đầu, Tô Nam liền xoay người đi ra ngoài, vài bước sau hắn dừng lại, Hình Tín Hàm khó hiểu mà nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, Tô Nam xoay người lại, nhìn qua như là muốn nói lại thôi, Hình Tín Hàm có chút khó hiểu hỏi hắn: “Bác sĩ Tô… Còn có việc gì sao?”
Tô Nam hơi chút mím môi, chỉ là nháy mắt, hắn trên mặt lại hiện ra nụ cười ôn hòa, dùng ngữ khí nửa nói giỡn nói: “Tuy rằng đã đoán được đáp án, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một lần.”
“Cô có phải hay không thật sự không nhớ rõ tôi?”
Hình Tín Hàm lập tức ngây người, cô ngơ ngác mà ngẩng mặt nhìn chằm chằm hắn, đồng thời nhanh chóng lục tìm trong não mình, nhưng kiểu gì cũng không thể nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.
Hình Tín Hàm ngẫm nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không biết nên nói sao, Tô Nam thở dài, cười nói: “Xem ra quên thật rồi.”
Hình Tín Hàm thành thật xin lỗi mà nói: “Xin lỗi……”
“Không trách cô,” Tô Nam cười cười, giấu đi tia mất mát trong lòng, ra vẻ thoải mái mà nhún vai, “Rốt cuộc chúng ta phía trước cũng chỉ là ngoài ý muốn gặp được một lần mà thôi.”
“Là tôi đối với cô ấn tượng quá sâu.”