Chương 4: Ký Ức Vĩnh Hằng (4)

Một năm trước, ngày đó Hình Tín Hàm cùng công ty điện ảnh Đông Thịnh ký hợp đồng, cô có chút cảm mạo phát sốt mà ngủ quên ở nhà.

Hình Tín Hàm vội vội vàng vàng chạy tới công ty, hướng thang máy mà chạy tới, không cẩn thận va phải một nam nhân cũng đang từ thang máy bước ra.

Trán của cô trực tiếp đâm vào lòng ngực hắn, cảm giác đau đớn nháy mắt thổi đến toàn thân, mà bởi vì lực đâm khá mạnh, còn là cô chủ động “nhào vào trong ngực” của nam nhân đó nên thân thể bị bật lùi ra loạng choạng vài bước mới đứng vững, đến cả ly cà phê trong tay hắn cũng bị đổ ra một chút, khiến cổ tay áo trắng tinh của hắn nhuộm một mảng màu nâu.

Hình Tín Hàm biết do chính mình sốt ruột lỗ mãng, cô nén lại đau đớn trên trán, trong mắt hàm chứa nước mắt, kinh hoảng thất thố mà cúi đầu, thập phần áy náy mà nhìn hắn xin lỗi: “Thực xin lỗi……”

Bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, cô nói chuyện liền có chút nhỏ nhẹ.

Hình Tín Hàm lời xin lỗi còn chưa nói xong liền nhận được tiếng chuông điện thoại, cô nhìn dãy số trên màn hình, lập tức chạy thẳng vào thang máy, ấn xuống số tầng lầu, ở cửa thang máy muốn đóng lại trong vài giây mà nhanh nhẹn nói với hắn vẫn đang đứng ở cửa thang máy: “Thật sự thực xin lỗi, tôi hiện tại có việc gấp, tôi tên là Hình Tín Hàm, nếu có yêu cầu bồi thường thì đợi tôi xong việc hãy đến tìm tôi nhé. Hẹn gặp lại!”

Sau đó cửa thang máy liền đóng lại.

Đôi mắt tròn xoe sáng như sao trời của cô gái nhỏ đó cứ như thế trước mắt hắn dần biến mất sau cánh cửa thang máy.

Tô Nam cười cười, ngửa đầu uống hết chút cà phê còn sót lại trong ly.

Hình Tín Hàm.

Tôi sẽ nhớ kỹ.

Hình Tín Hàm nghe Tô Nam nhắc lại liền sực nhớ ra vụ việc ngoài ý muốn năm đó, cô lúc ấy vội vội vàng vàng, căn bản không cẩn thận mà đυ.ng trúng người ta, Hình Tín Hàm đối với Tô Nam cũng không có gì ấn tượng, hơn nữa sau đó hắn cũng không có đi tìm cô, cô liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu, nếu không phải Tô Nam hiện tại nhắc tới, Hình Tín Hàm có lẽ về sau cũng sẽ ngẫu nhiên chợt nhớ lại, nhưng cũng chỉ xem nó là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Cô có điểm không thể tin được mà cười nói: “Thì ra người bị tôi đυ.ng trúng đến đổ cà phê ra áo là anh.”

Tô Nam khóe môi nhếch lên, đang muốn nói tiếp, Hình Tín Hàm đột nhiên “A” lên, mờ mịt khó hiểu hỏi hắn: “Tại sao anh lại ở trong công ty điện ảnh vậy?”

Tô Nam đôi mắt chớp vài cái, trấn định mà nói với cô: “Tôi lúc ấy mới từ nước ngoài trở về, có người cho tôi danh thϊếp công ty, kêu tôi đi ký hợp đồng.”

Hình Tín Hàm: “…Anh gặp được người trung gian à?”

Tô Nam dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, nhìn cô cười nói: “Cho là vậy đi, tôi không hiểu lắm chuyện giới giải trí.”

“Vậy anh không ký hợp đồng nhỉ?”

“Bằng không hai chúng ta hiện tại là đồng nghiệp cùng công ty đúng không?” Hắn nghiêng đầu, nửa nói giỡn hỏi Hình Tín Hàm.

Tiếp sau đó Tô Nam một tay nhét trong túi áo blouse trắng, một tay khác nâng lên gãi gãi trán, “Lúc đó tôi thật ra vẫn còn chưa tới bệnh viện làm, chỉ tò mò muốn đi xem thử thôi, cũng không có thật sự tưởng tượng bản thân sẽ bước chân vào giới giải trí.”

“Tôi thích nghề nghiệp bác sĩ này hơn.”

Hình Tín Hàm cười hắn, sau đó lại tán đồng nói: “Tôi cũng thực kính nể bác sĩ.”

“Không chỉ là bác sĩ, còn có cảnh sát, quân nhân, tôi đều từ đáy lòng kính nể.”

Tô Nam trêu chọc: “Vì nước vì dân, cống hiến quên thân.”

“Đúng vậy, chính là nói các anh.”

“Cô cũng vậy mà.” Tô Nam nói, “Theo tôi biết, cô vẫn luôn âm thầm mà làm công ích, chưa bao giờ dùng việc đó để đánh bóng tên tuổi, mỗi năm đều quyên góp rất nhiều cho các trại cô nhi.”

Hình Tín Hàm cố ý nói giỡn nói: “Tôi thực ra cũng không còn biện pháp nào khác, ở giới giải trí, cần nhất là phải xây dựng hình tượng hoàn hảo.”

“Tôi không tin.” Tô Nam đặc biệt kiên định phủ định lời cô nói, hắn mặt mày mang theo ý cười, cực kỳ ôn hòa mà nhìn cô, nói: “Bản chất cô tỏ ra chính là bản chất thật, tôi thấy cô đã luôn sống đúng với bản thân mình rồi, Hình Tín Hàm.”

Cô ngẩn người, khi nghe được hắn kiên quyết nói “Tôi không tin”, trái tim Hình Tín Hàm hoàn toàn không có lý do mà rung động một lát.

Loại cảm giác được người khác hoàn toàn tín nhiệm, thật sự làm người nghe có cảm giác ấm áp cùng cảm động.

Kỳ Kỳ xử lý hoàn tất thủ tục xuất viện, Tô Nam vừa lúc phải rời khỏi, Kỳ Kỳ theo sau liền xách đồ cùng đỡ Hình Tín Hàm đi, Hình Tín Hàm đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, cùng kỳ Kỳ ra khỏi phòng bệnh, hướng cửa sau mà đi đến.

Vừa lên xe Kỳ Kỳ liền hướng tài xế nói câu “Đi đến chung cư của chị Hàm”, Hình Tín Hàm liền vội vàng nói: “Đợi chút đi.”

Kỳ Kỳ không rõ nguyên do: “Vâng? Còn có chuyện gì sao?”

Hình Tín Hàm chỉ ậm ừ, sau đó lại nói một lần: “Đợi chút rồi đi.”

Giây lát, xuất hiện một thân ảnh nam nhân mặc áo blouse, tay xách một cái l*иg chim mà đi tới.

Tô Nam vừa đi vừa cúi đầu nhìn con chim Cây Đậu nói: “Cây Đậu, chỉ có một lát nhưng nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, đừng cho ta mất mặt.”

Hình Tín Hàm ngồi ở ghế sau cửa xe không có rèm, Tô Nam trực tiếp đi đến bên cửa sổ, đưa ra chiếc l*иg chim trong tay nói “Đây.”

Hình Tín Hàm kinh ngạc lại tò mò mà nhìn con vẹt, Tô Nam cười nói: “Nó tên là Cây Đậu, rất thông minh, sẽ học nói chuyện, có thể cho cô giải buồn nha.”

Hình Tín Hàm mặt mày tươi tắn, cao hứng mà nhận lấy l*иg chim, cô vẫn là lần đầu tiên nhận quà vật, có chút mới lạ.

“Cảm ơn.” cô nhìn con vẹt, cười thực ôn hòa mà kêu nó: “Cây Đậu, ngươi sẽ nói cái gì nha?”

Tô Nam yên lặng mà nắm chặt nắm tay, nghĩ thầm Cây Đậu nhà ngươi đừng khiến ta mất điểm, đem những thứ ta dạy mà mau nói đi.

Giây tiếp theo, Cây Đậu há mồm kêu một tiếng: “Anh yêu em! Anh yêu em!”

Tô Nam: “……”

Hình Tín Hàm sửng sốt, Kỳ Kỳ bên cạnh cũng không thể tin được mà trừng lớn mắt, nghĩ thầm:

“Này bác sĩ Tô… Là mượn con vẹt muốn thổ lộ?”

Hoàn toàn không biết Cây Đậu sẽ nói “Anh yêu em” Tô Nam đặc biệt hoảng loạn mà vội vàng giải thích, “Không không không, không phải câu này, tôi không dạy nó câu này…”

Hình Tín Hàm lại cảm thấy con chim này rất hiểu ý người, lại hỏi Cây Đậu: “Ai dạy ngươi nói ‘ anh yêu em ’ vậy?”

Cây Đậu đặc biệt hưng phấn, há mồm liên tục nói dối: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Tô Nam: “……”

Hắn đặc biệt xấu hổ, thập phần không có tự tin mà nhìn Hình Tín Hàm giải thích: “Thật không phải tôi dạy câu này.”

Hình Tín Hàm vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Tô Nam, cô cảm thấy siêu hứng thú, nghẹn cười lại hỏi: “Thiếu gia là ai, là Tô Nam sao?”

Cây Đậu: “Tô Nam! Tô Nam!”

Tô Nam: “……”

Con chim hư nói bậy cái gì! Ta đêm qua dạy ngươi thời điểm không gặp ngươi học nói chuyện nhanh như vậy nha!

Ngươi con mẹ nó lại không nói ra câu ta thật sự dạy ngươi!

Tô Nam duỗi tay muốn đem l*иg chim xách trở về, trên mặt treo xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười, “Cái kia…… Bằng không tôi qua chút thời gian lại tặng cho cô, tôi trở về lại dạy nó…”

Hình Tín Hàm né tránh không cho hắn lấy lại, “bác sĩ Tô!”

Tô Nam nhìn về phía cô, Hình Tín Hàm nói: “Tôi còn rất thích nó.”

Tô Nam ngờ nghệch hỏi: “Thật sự?”

Hình Tín Hàm mỉm cười nói: “Thật sự.” Cô cúi thấp đầu, vươn tay sờ vào đâu con vẹt, “Rất thú vị.”

“Cô thích là được.”

Bởi vì Hình Tín Hàm thích, Tô Nam không còn khăng khăng đem con chim nói chuyện lung tung đó thu về nữa.

Hình Tín Hàm qua cửa sổ xe vẫy tay chào tạm biệt Tô Nam, cô nhìn hắn, đối với hắn thanh thanh thiển thiển mà cười một cái, sau đó cửa sổ xe đóng lại, Tô Nam không thể nhìn thấy người bên trong, nhưng Hình Tín Hàm lại có thể xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn đến hắn.

Xe lăn bánh về phía trước, cô nhìn hắn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo cô rời ngang qua chỗ mình đứng, sau đó Hình Tín Hàm gật đầu, hơi hơi giơ giơ lên khóe miệng, quay đầu, tiếp tục sờ con vẹt.

“Cây Đậu, anh ta rốt cuộc dạy ngươi nói gì vậy?”

Cây Đậu: “Thiếu gia cát tường! Thiếu gia cát tường!”

Hình Tín Hàm: “……” Rốt cuộc là không nhịn được, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.

Tay cô chỉ ở đầu của nó chọc chọc, “Thật đáng yêu.”

Trên đường trở về từ bệnh viện Kỳ Kỳ trở nên nghiêm túc mà nói với Hình Tín hàm về lịch trình công việc sắp tới.

Qua một lát, cô nhìn Hình Tín Hàm nói: “Chị Hàm Hàm, chị Cáp Thu đã đem lịch trình sắp tới đẩy lùi một chút, bộ phim điện ảnh “Không Nói Tái Kiến” khởi quay khoảng 7 tuần nữa.”

“Chị Cáp Thu nói, một năm qua chị làm việc không nghỉ ngơi, vẫn luôn chạy công tác quá cường độ, thân thể mới tiêu hóa không tốt, chị ấy bảo từ giờ trở đi phải quan tâm tới sức khỏe nhiều hơn nữa, cho nên hai tháng này chị chỉ có tham gia cuộc họp báo đóng máy bộ phim “Ký Ức Vĩnh Hằng”, cùng cuộc họp báo khởi quay của bộ phim “Không Nói Tái Kiến”.”

Hình Tín Hàm sờ đầu Cây Đậu gật đầu, “Đã biết.”

Bên này Tô Nam liền trở về bệnh viện, vào Wechat của ba người gồm Chu Phóng, còn có La Các rống lên một câu: 【 Là ai đã dạy con chim quỷ quái nói “anh yêu em”!!! Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện của lão sư!!! 】

La Các: 【 Tình huống như thế nào? 】

Tô Nam: 【 Tôi đem con chim đưa cho cô ấy, kết quả nó lại la lên một câu “Anh yêu em”! 】

La Các: 【 Càng tốt! Dễ dàng cho cậu thổ lộ còn gì? 】

Tô Nam: 【 Đương nhiên không tốt! Cô ấy mấy năm nay không màng đến chuyện tình cảm, trực tiếp thổ lộ như thế nếu bị từ chối tôi còn có thể ở xung quanh cô ấy diễn trò được nữa hả! 】

Hình Tín Hàm thật sự là như vậy, mấy năm nay lấy sự nghiệp làm trọng, không hề suy nghĩ đến vấn đề tình cảm, hơn nữa sự nghiệp của cô chỉ vừa mới khởi sắc từ năm ngoái, ở thời điểm này rõ ràng cô không có khả năng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Mà Tô Nam cũng đã đi dò hỏi ba mình, biết được không chỉ là công ty muốn cho Hình Tín Hàm mấy năm nay chuyên tâm vào sự nghiệp, mà chính cô cũng muốn như vậy, qua 27 tuổi mới suy nghĩ đến chuyện tình cảm.

Cho nên hiện tại Tô Nam cũng không có nảy sinh lòng tham quá đáng, hắn chỉ là ước được trở thành bạn bè với cô trước, có thể cùng cô nói chuyện phiếm, gặp mặt, thậm chí có thể ước cùng nhau ăn cơm.

Như vậy là đủ rồi.

Lát sau, sau khi Tô Nam cùng La Các nói xong chuyện con chim, Chu Phóng đột nhiên lên tiếng: 【 Đem con chim trả lại cho tôi. 】

Tô Nam: 【???? 】

Chu Phóng: 【 Cô gái nhỏ muốn nghe những lời này, tôi dạy Cây Đậu đã lâu nó đều không nói, hiện tại nó đã nói ra, tôi lại mua một chiếc Ferrari trả cho cậu, cậu đem nó trả lại cho tôi, tôi phải đem cho cô gái nhỏ của tôi. 】

Tô Nam: 【…… Mơ tưởng. Tôi đã tặng rồi, không thể lấy lại được! 】

La Các khó hiểu: 【 Này, Chu Phóng, cô gái nhỏ nhà cậu muốn nghe những lời này, cậu tự mình nói cho cô ấy không phải càng tốt sao? 】

Chu Phóng: 【……】

Buổi tối tan tầm Tô Nam vừa đến bãi đỗ xe, đang định lái xe về nhà, liền nhận được thông báo tin nhắn Wechat.

Người gửi tin nhắn là —— Hàm Hàm.

Tô Nam lập tức mở khóa màn hình, mở vào giao diện tin nhắn cùng Hình Tín Hàm.

Tin nhắn bằng âm thanh.

Tô Nam bật âm lượng, đem điện thoại đưa tới bên tai nghe, giây tiếp theo liền nghe được Hình Tín Hàm lời nói mang theo ý cười nói: “Cây Đậu, nói một câu.”

Cây Đậu: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Giọng nói cuối cùng là tiếng cười của Hình Tín Hàm.

Thực nhẹ, liền vang ở bên tai hắn, chọc đến bên tai tê dại phát ngứa.

Vành tai lập tức đỏ ửng lên.