Chương 7

Nguyên bản khuôn mặt nhỏ đang an tĩnh ăn cơm nghe thấy vậy thì nâng đầu nhỏ lên, cái miệng nhấp nhấp, nãi khí nói: “ Tôi cũng không ăn cá.”

“Không được, cá rất có dinh dưỡng giá trị, thích hợp nhất cho trẻ nhỏ ăn, Tiểu Hạo Hạo ăn mới có thể nhanh lớn lên.” Tô Duyệt ôn hoà nói với bé.

Giang Hạo Duyên hiện tại vô cùng chán ghét Tô Duyệt nhưng lại sợ hãi, lúc này nhìn thấy Hà Hiểu Thấm vừa vứt hoa về thì thân thể run nhè nhẹ, bụng nhỏ của cu cậu vẫn còn đau đau.

Khuôn mặt nhỏ gắt gao banh lại, mắt Giang Hạo Duyên phủ đầy sự ủy khuất, bé vụng về mà dùng muỗng bạc múc cá bỏ vào trong miệng.

Tô Duyệt đương nhiên nhìn ra được tiểu gia hỏa này thực kháng cự mình.

Khi nguyên chủ mới vừa gả cho Giang Từ, Giang Hạo Duyên đối với việc mình có có mẹ đã vô cùng vui vẻ lại lo lắng. tiểu bằng hữu khác đều có mẹ, nhóc cũng muốn. Bất quá, bé lại nghe người hầu nói, mẹ kế đều ác độc giống như mụ phù thủy, thích đánh chửi tiểu hài tử nên bé từ vui vẻ dần biến thành lo lắng.

Quả nhiên, nguyên chủ đối xử với đứa con trai này của Giang Từ căn bản là không đặt ở trong mắt, khi Giang Hạo Duyên tới gần cô không chỉ xua đuổi mà còn chán ghét mắng bé là con hoang. Vài lần như vậy khiến Giang Hạo Duyên biết người mẹ này không hề thích mình.

Không có việc gì, bé cũng không thích cô ta.

Bé không chơi cùng mẹ kế thì tốt rồi.

Tô Duyệt một bên ăn rau xanh không có mùi vị gì một bên nghĩ thế nào để cải thiện quan hệ của mình cùng tiểu gia hỏa. Cô rất thích trẻ con, đặc biệt mấy đứa nhóc nhìn dễ thương như này, hận không thể đem nhóc con phủng ở trên tay âu yếm không rời.

“Ăn ngon không?” Tô Duyệt nhìn khuôn mặt nhỏ của cu cậu vô biểu tình mà ăn cá, xụ mặt cực kỳ giống Giang Từ.

“Không ngon.”

Giang Hạo Duyên là đứa bé thành thật, nói xong né mới sợ hãi mà mà che lại miệng nhỏ, mắt to trộm mà nhìn về phía Hà Hiểu Thấm đang đứng ở một bên .

“ Trẻ nhỏ không thể kén ăn.” Tô Duyệt cười cười, “Có cơ hội thì dì sẽ làm cá hầm hạt thông, trù nghệ của dì cũng khá tốt đâý nhé.” cô thích xuống bếp, hơn nữa có thể là có thiên phú nên tùy tiện làm đồ ăn thì hương vị cũng rất ngon, bất quá trước kia công việc lúc nào cũng bận rộn, nên cơ hội xuống bếp không nhiều lắm.

Giang Hạo Duyên nhét đầy cá vào miệng khiến quai hàm phình phình, mắt to đen nhánh trừng to, không thể tưởng tượng mà nhìn Tô Duyệt, hư nữ nhân lần đầu tiên nói lời ôn nhu như vậy với mình.

“Tiểu thiếu gia, tay cậu dính bẩn rồi.”

Lúc này, Hà Hiểu Thấm lên tiếng, thấp giọng nhắc nhở Giang Hạo Duyên, “ Để tôi mang cậu đi rửa tay.”

Thân thể Giang Hạo Duyên run lên, mắt to nháy mắt trở nên ướŧ áŧ, bé ủy khuất mà nhìn về phía Giang Từ.

“Đi thôi, tiểu thiếu gia, đợi lát nữa tôi giúp cậu lột vỏ tôm.” Hà Hiểu Thấm đi tới, chuẩn bị dắt tay bé.

Tô Duyệt nhìn nhìn tay nhỏ của nhóc con, bé vừa rồi tự mình cầm lấy một con tôm to để lột, xác thật dính không ít dầu mỡ. Cô cười nói: “Tiểu Hạo Hạo đi rửa tay đi, con muốn ăn tôm sao? Để dì lột cho nhé.”

Giang Hạo Duyên cúi đầu, miệng nhỏ gắt gao nhấp chặt nên mất đi huyết sắc, bé bị Hà Hiểu Thấm mang tới toilet.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Duyệt cùng Giang Từ, chung quanh lâm vào một trận trầm tĩnh.

Tô Duyệt kẹp một con tôm đỏ rực, ngón tay bởi vì có thịt, nên thoạt nhìn có vẻ ngắn ngủn mập mạp, nhưng cũng vẫn linh hoạt như cũ .

Bóc xong con thứ nhất, Tô Duyệt lấy con thứ hai tiếp tục lột, ánh mắt lại dừng ở trên người Giang Từ . Hôm nay hắn vẫn như cũ mặc một thân màu đen, cả người có vẻ lạnh lùng vô cùng. Bởi vì ngồi ở bên phải anh nên Tô Duyệt có thể rõ ràng mà nhìn thấy bên má phải hoàn hảo không một vết xước của Giang Từ.

Nam nhân mũi đĩnh bạt, góc cạnh rõ ràng, gương mặt hoàn mỹ gợi cảm, cô biết, gương mặt này trước khi bị hủy dung nhất định vô cùng xuất chúng. Cho dù cô đã gặp qua nhiều nam minh tinh nhưng không thể không thừa nhận rằng không có một người nào có gương mặt đẹp như anh cả.

Mọi lực chú ý đều ở vết sẹo trên mặt Giang Từ nên theo bản năng xem nhẹ dung mạo trước đây của anh có bao nhiêu loá mắt.

“ Nếu lại nhìn nữa thì cút đi.” Giang Từ thanh âm thực lãnh khốc. Anh bị mù nhưng là các giác quan khác cũng không mất đi, ánh mắt đối phương sáng quắc mà nhìn mình, anh có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tô Duyệt không có tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, người đàn ông này vừa xấu lại mù, tính tình lại không tốt, trách không được những người khác đều rời xa hắn.

“ Anh như thế nào nhỏ mọn như vậy a, nhìn anh cũng không được?” Tô Duyệt đem tôm đã lột xong đặt ở trong chén, thanh âm nhẹ nhàng, “ Anh lớn lên đẹp như vậy, lại là chồng hợp pháp của tôi nên tôi có nhìn anh cũng đâu có gì là sai.” Tô Duyệt ở giới giải trí lăn lộn không chỉ dựa vào khuôn mặt cùng kỹ thuật diễn mà còn là cái miệng dẻo quẹo như bôi mỡ, chỉ cần cô muốn là có thể đem người khác nâng lên tận thiên đàng.

Cô cũng không có lừa gạt Giang Từ, cô xác thật thích gương mặt Giang Từ, còn vết sẹo ở trong mắt người khác vừa dữ tợn lại ghê tởm, vừa khủng bố lại khiến người khác kiêng kị thì ở trong mắt cô không đáng kể chút nào, trước kia cô bỏng so với Giang Từ nghiêm trọng nhiều, khi chảy mủ còn ghê tởm hơn gấp bội.

“Câm miệng.”

Giang Từ mặt vô biểu tình, đối với lời Tô Duyệt nói thì một chữ cũng không tin. Một người sợ hắn tới mức mỗi đêm chỉ dám ngủ sô pha, còn ở sau lưng ghét bỏ nói anh có gương mặt ma chê quỷ cũng chê vậy mà hiện tại nói lời này không cảm thấy buồn cười hay sao?

Tô Duyệt bĩu môi, người này thật là không biết tình thú. Thấy chân ngắn nhỏ đang bước vào trong, Tô Duyệt vẫy vẫy tay với nhóc con, “Tiểu Hạo Hạo nhanh lại đây, tôm đã lột xong rồi này.”

Khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của Giang Hạo Duyên không còn chút huyết sắc nào, bé ngẩng đầu, mắt to không che giấu được sự sợ hãi.