Chương 6

Âm thanh trong đầu biến mất, chỉ còn lại tiếng chuông ầm ĩ khiến đầu cô phát đau.

giá trị tức giận là gì?

Tô Duyệt không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở gương mặt Hà Hiểu Thấm đang ngầm mang theo sự đắc ý, lại xẹt qua Giang Hạo Duyên đang cúi đầu, cuối cùng, dừng ở trên người Giang Từ .

Là bởi vì Giang Từ sao?

Việc cô đau đầu cùng thanh âm trong não, là bởi vì Giang Từ tức giận?

Đây lại là cái tình tiết gì vậy, vì cái gì trong sách một chút cũng không có nói tới cơ chứ!

Lúc này cô còn xem như có thể chịu đựng được cơn đau, nhưng là tiếng chuông quá ồn ào. Tô Duyệt làm bộ trấn định, nói: “Vì cái gì muốn đem hoa vứt bỏ?”

mặt Giang Từ chuyển tới phía Tô Duyệt, lãnh đạm nói: “Tô Duyệt, cô lại đang chơi trò gì đây? Chẳng lẽ cô cho rằng khiến cho tôi chết là có thể cùng Giang Mộ Hàng ở bên nhau ư?” Anh không khiến cô chết đã xem như là rộng lượng lắm rồi, nữ nhân này, thật là chán sống.

“ Sao tôi lại phải khiến anh chết?”

Tô Duyệt hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ Giang Mộ Hàng muốn nói, “ Tôi chỉ cắm hoa mà thôi, bầu không khí trong phòng có chút âm trầm nên tôi tìm ít hoa mang về cắm để nhà nhìn bớt cô quạnh? Vậy thôi mà cũng khiến anh chết được á?”

Bởi vì ngồi khoảng cách tương đối tới gần, khi Tô Duyệt đối diện với mắt Giang Từ thì hơi hơi kinh ngạc một chút. đôi mắt đen nhánh mất đi ánh sáng trở nên xám xịt nhưng vẫn như cũ đẹp như ngọc lưu li.

Lại còn là hình dáng mắt Đào Hoa mà cô thích nữa.

Tô Duyệt có thể tưởng tượng được khi đôi mắt này vẫn còn ánh sáng thì đẹp biết bao nhiêu.

“tôi dị ứng với phấn hoa .” Giang Từ ngữ khí cực lạnh lẽo. Hắn căn bản không thể đυ.ng vào hoa, nghiêm trọng nhất thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng, đây cũng không phải bí mật, chỉ cần thoáng hỏi thăm thì sẽ biết, vậy mà Tô Duyệt lại còn giả ngu.

Tô Duyệt sửng sốt, “ Tôi không biết.” cô thật sự không biết Giang Từ dị ứng phấn hoa, trong sách cũng không có nói tới điểm này. Hơn nữa, bên ngoài biệt thự Tiểu Dương trồng rất nhiều hoa tươi, cô nào có nghĩ tới anh căn bản không thể đυ.ng vào hoa?

Cho nên, anh đây là nghĩ lầm cô muốn mưu hại nên mới tức giận?

“Thực xin lỗi, tôi không biết anh bị dị ứng phấn hoa, tôi gả lại đây hơn nửa năm, căn bản không có người nói qua với tôi về chuyện này.” Tô Duyệt thanh âm thành khẩn, “ Tôi cắm hoa chỉ là muốn trang trí cho căn phòng đẹp thêm một chút mà thôi.”

Tô Duyệt mím môi, nghiêm túc mà nhìn khuôn mặt lạnh trước mắt, “Giang Từ, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ mưu sát chồng của mình.” cho dù là nguyên chủ, cô ấy tuy rằng chán ghét Giang Từ nhưng cũng không muốn mưu hại anh

“ cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô?"

Tô Duyệt hơi hơi hé miệng, muốn giải thích, nhưng mà đầu cô nháy mắt liền trở nên bình thường, tiếng chuông ồn ào cũng đã biến mất.

“ giá trị tức giận: 0.”

Cô không thể tưởng tượng được mà nhìn Giang Từ, anh không tức giận nữa sao?

Dễ dỗ như vậy cơ á?

Bất quá, việc cô đau đầu cùng với tiếng chuông vang lên thật đúng là bởi vì hắn. Tô Duyệt nhíu nhíu mày, chuyện này đến tột cùng là như thế nào a, Giang Từ tức giận thì cô phải chịu tội, này có phải đại biểu là về sau cô luôn phải đi theo sau đem Giang Từ dỗ đến khi hết giận mới thôi?

Tô Duyệt đem các loại nghi vấn trong lòng đè ép xuống, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hà Hiểu Thấm, “Đem hoa đem đi vứt bỏ.”

Hà Hiểu Thấm kinh ngạc, người phụ nữ Tô Duyệt này sao không nháo lên đi?

“Thất thần cái gì?”

thanh âm Tô Duyệt dễ nghe, nhưng là ngữ khí lại không tốt, “ Cô thân là hộ công của Giang Từ , nhất định biết anh ấy dị ứng với phấn hoa vậy mà vừa rồi vì sao cô không nói cho tôi biết?” Tô Duyệt nhìn Giang Từ liếc mắt một cái, phải nói để cho anh thấy cô là thật sự không biết.

Hà Hiểu Thấm không nghĩ tới Tô Duyệt vô sỉ như vậy, muốn nhân lúc này trốn tránh trách nhiệm, cô ta đàng phải trả lời: “ Tôi cho rằng thiếu phu nhân cô thân là thê tử của Giang Từ thiếu gia thì sẽ biết.”

“Trước kia là tôi xem nhẹ, về sau có cái gì yêu cầu chú ý thì cô thân là hộ công, phải kịp thời nhắc nhở tôi nhé.”

Tô Duyệt thản nhiên mà thừa nhận sai lầm của mình , quả thực làm người khác không thể nào phản bác, Hà Hiểu Thấm chỉ có thể nghẹn khuất mà nhịn xuống.

trước đó Tô Duyệt đã nói là muốn giảm béo nên lúc này đồ ăn bày biện ở trước mặt cô đều là đồ chay, thậm chí còn không có miếng thịt nào. Cô nhìn về phía Giang Từ cùng tiểu gia hỏa trước mặt, họ ăn tôm hấp dầu, cá quế hấp hoa, thịt kho tàu xương sườn, lại nhìn xuống đống mỡ thừa tren người mình, cô chỉ có thể nhấp nhấp miệng.

Giảm béo!

Trước kia ở giới giải trí, vì bảo trì dáng người nên phương diện ăn uống đều bị người đại diện quản lý rất nghiêm khắc nên hiện tại vẫn có thể chịu đựng được việc ăn uống kham khổ như này.

Tô Duyệt nhìn nhìn thịt cá trên mặt bàn , loại cá này tươi ngon màu mỡ, cô đem xương trong thịt cá gắp ra sau đó đem nửa chén nhỏ thịt cá đặt ở trước mặt Giang Từ , “Giang Từ, hôm nay cá rất tươi, tôi đã lọc xương ra rồi, anh yên tâm ăn đi.”

Nguyên bản Tô Duyệt tính toán cùng Giang Từ hòa thuận chung sống, hiện tại biết chính mình không thể trêu chọc đối phương tức giận, cô càng muốn tạo mối quan hệ tốt với Giang Từ, nếu không anh ta mà tức giận hay khó chịu thì người phải chịu tội chính là cô chứ không ai khác.

Giang Từ căn bản không dao động, “ Tôi không ăn cá.” Nhớ tới lần trước, người phụ nữ này gọi điện thoại thanh âm chua lè mắng hắn mắt mù, nói nhìn mặt anh căn bản không thể nuốt nổi cơm. Hiện tại, cô ta thế nhưng chịu đựng sự ghê tởm buồn nôn mà gắp đồ ăn cho hắn? Cô ta có chủ ý gì vậy chứ?

“ Anh không ăn cá sao?”

Tô Duyệt muốn hỏi, hắn không ăn cá thì vì sao bên phòng bếp còn đưa cá sang đây. Bất quá, trong nháy mắt, cô nhớ tới hắn dị ứng phấn hoa nhưng là bên ngoài biệt thự trồng đầy hoa tươi, này không phải là để anh tĩnh dưỡng, mà là biến tướng thành giam lỏng hắn?

Xem ra, Giang gia có rất nhiều việc mà cô không biết.

Giang Từ không có phản ứng lại, Tô Duyệt cũng không cảm thấy xấu hổ, cô đem trang thịt cá trong chén sứ nhỏ đặt ở trước mặt Giang Hạo Duyên, “ Vậy để dì đút cho Tiểu Hạo Hạo ăn.”