Chương 35

Bên trong một mảnh đen nhánh, sâu không thấy đáy.

Đối diện với đôi mắt không có bất luận tiêu cự gì, Tô Duyệt sợ tới mức tâm đột nhiên nhảy dựng, kêu lên một tiếng.

“Anh...... anh tỉnh rồi à?” Tô Duyệt nhanh chóng thu hồi tay.

“Ba ba, ba ba......”

Nghe được Tô Duyệt nói, Tiểu Hạo Hạo ôm cái ly chạy tới, nhưng là nhóc quá lùn, chỉ có thể đứng ở mép giường ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn Giang Từ.

Giang Từ nhíu mày, hắn nhớ rõ mình sau khi ăn bánh kem Tô Duyệt làm không bao lâu liền té xỉu.

“Giang Từ, anh thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa? Trên người còn ngứa không?” Tô Duyệt nhẹ nhàng hỏi han.

Giang Từ nhắm mắt lại, đôi mắt đã không ngứa, nhưng trên người lại truyền tới từng cơn ngứa ngáy, anh duỗi tay muốn gãi.

“Không được, anh không thể cào, mặt đã có sẹo rồi, anh mà gãi nữa thì cái mặt bung bét hết à?” Tô Duyệt nhanh chóng cầm cánh tay Giang Từ.

“Không cần cô quản!” giọng nói Giang Từ mang theo lạnh lẽo, anh không kiên nhẫn mà đẩy tay Tô Duyệt ra. Bởi vì hất mạnh nên tay Tô Duyệt bị đập vào tủ.

Tô Duyệt đau đến ngẩn ra, đôi mắt lập tức đỏ ửng.

Cô sợ nhất là đau a!

“tôi không ngăn cản anh nữa, anh cứ tùy tiện gãi đi.” Tô Duyệt bưng kín mu bàn tay giờ đã đỏ bừng. Cô nhìn anh, giải thích: “Giang Từ, bánh kem là tôi làm, nhưng tôi cũng không cần phải hại anh làm gì cả, tôi cũng không biết vì sao trong đó lại có phấn hoa.”

Giang Từ nằm im bất động, ngoảnh mặt làm ngơ với lời cô nói.

“Nếu tôi muốn hại anh thì sẽ không ngốc như vậy, lựa chọn một phương thức vô cùng ngu ngốc.” Tô Duyệt nhíu mày, nhịn không được xoa xoa mu bàn tay.

“Cô luôn luôn ngốc mà!” thanh âm Giang Từ mang theo trào phúng.

“Anh......” Tô Duyệt cắn cắn môi, “Tôi hại anh thì tôi có lợi gì a.”

Gương mặt Giang Từ lạnh lẽo nhìn về phía cô, mặt vô biểu tình nói: “Có lẽ cô cho rằng, hại chết tôi thì cô liền có thể cùng Giang Mộ Hàng ở bên nhau. trước kia cô không phải từng hạ dược hắn ta sao?”

Tô Duyệt sửng sốt, khi mới xuyên tới vừa lúc nguyên chủ hạ dược bị phát hiện, đây là sự thật, cô không thể nào cãi được.

“Đó là chuyện trước kia, tôi thừa nhận lúc ấy đầu của tôi bị chập nên mới có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng cũng không thể chứng minh bây giờ tôi muốn hại anh.” Tô Duyệt nhìn anh, thanh âm nhẹ nhàng nhưng đặc biệt nghiêm túc nói: “Hơn nữa, hiện tại tôi cũng không còn thích Giang Mộ Hàng nữa.”

“ Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời cô nói sao?” Giang Từ nhếch khóe miệng, thanh âm thâm trầm. Cô vì Giang Mộ Hàng làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, đừng tưởng rằng hắn không biết.

Trong khoảng thời gian này, cô dỗ dành hắn không phải một hai lần, tuy rằng có mục đích nhưng cũng dụng tâm, hắn không cần cảm động cũng được, nhưng ít nhất đừng không có chứng cứ mà đã nghi ngờ cô a.

“ Tôi đã cho người đem bánh kem đi kiểm tra đo lường, đến lúc đó anh sẽ biết tôi rốt cuộc có hại anh hay không.” Tô Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lần trước mới bị thương sắp lành, hiện tại lại bị đập vào tủ, phỏng chừng ngày mai liền nổi lên vết bầm tím.

“ Cho dù bánh kem không có vấn đề, cũng nhất định nguyên nhân là do cô nên tôi mới bị dị ứng.” Giang Từ cười lạnh.

“Anh nói như vậy, chính là nhận định tôi có rắp tâm hại anh?” Tô Duyệt nhíu chặt mày.

“Không.”

Giang Từ nhắm mắt lại, “Mặc kệ cô có tâm vẫn hay là vô tâm, dù sao đều là bởi vì cô nên tôi hiện tại mới nằm ở trên giường bệnh” Ở trong mắt hắn, cố ý cùng vô tình, đều giống nhau.

Hắn phát hiện trong khoảng thời gian này, chính mình đối xử với Tô Duyệt quá phóng túng, thế cho nên làm cô cơ hội làm tổn thương hắn.

Tô Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Từ , nhưng mà đối phương nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là không muốn cùng cô nói chuyện.

Tiểu Hạo Hạo an an tĩnh tĩnh mà đứng ở mép giường, bé nghe không hiểu ba ba đang nói gì với Tô Duyệt, nhưng bé biết, ba ba là bởi vì ăn bánh kem mụ phù thủy làm mới té xỉu. Nhóc con miệng dẩu lên, đôi mắt cảnh giác mà nhìn Tô Duyệt.

Tô Duyệt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Cô lại nhìn thoáng qua Giang Hạo Duyên, sau đó mở cửa phòng bệnh rời đi.

Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh lại.

Tiểu Hạo Hạo kéo chăn Giang Từ, có chút sợ hãi mà kêu một tiếng: “Ba ba......”

“Là ai đưa ba vào bệnh viện?” Giang Từ nói.

Tiểu Hạo Hạo nghe hiểu ba ba hỏi chuyện gì, bé ghé vào mép giường, nhăn lông mày, thanh âm non nớt mà đáp: “Là mụ phù thủy tìm người tới đưa ba ba đi, Hạo Hạo sợ hãi.” Bé biết ba ba bị bệnh nên mới phải tới bệnh viện.

“ Ba không có chết thì con sợ cái gì?” Giang Từ lặng im một chút, “ Nam tử hán phải dũng cảm.”

Tiểu gia hỏa mắt vẫn còn vương nước mắt dùng sức gật đầu nhỏ, “Ân, Hạo Hạo là đứa trẻ dũng cảm.”

Trong phòng bệnh lại lâm vào an tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tiểu Hạo Hạo mệt mỏi mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tô Duyệt trong tay cầm theo vài túi đồ. Cô đi đến trước ngăn tủ, đem đồ trong tay buông xuống, còn chưa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn truyền tới “Tiểu Hạo Hạo, ra ăn cơm.”

Cô đem hộp cơm đặt ở trên bàn trà, “Đây là của nhóc, lại đây ăn đi.”