Chương 34

“Giang Từ, Giang Từ......”

“Ba ba, ba ba......” Tiểu Hạo Hạo miệng dính đầy bơ sợ tới mức sững sờ ngồi trên ghế, ngay sau đó bé bắt đầu nghẹn ngào khóc.

Tô Duyệt nhìn Giang Từ trên mặt hiện lên không ít chấm đỏ, ngay cả cổ, mu bàn tay lộ ở ngoài cũng có không ít, giống như là dị ứng vậy, “Tiểu Hạo Hạo đừng khóc, nhóc ở chỗ này trông ba ba, dì đi tìm người tới giúp.”

mắt Giang Hạo Duyên hồng hồng, nghe được lời Tô Duyệt nói thì kìm lại những tiếng thút thít “Ba ba không cần chết, Hạo Hạo trông ba ba.”

Tô Duyệt biết tiểu gia hỏa đây là bị dọa, nhưng cô không kịp an ủi bé, Tô Duyệt lập tức chạy đi tìm người.

Lúc này yến hội đã bắt đầu, làm nhân vật chính, Giang Mộ Hàng cùng Khương Toàn đang ở chính giữa đại sảnh theo âm nhạc nhảy điệu mở màn, hai người xứng đôi vừa lứa, hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.

Tô Duyệt tùy tiện kéo một người hầu hỏi: “Quản gia đâu?”

Người hầu trong khoảng thời gian ngắn không có nhận ra Tô Duyệt, ngơ ngẩn nói: “Quản gia hình như ở chỗ phu nhân ạ.” Nói xong, Tô Duyệt trầm lãnh sắc mặt, nói, “ phòng nghỉ của Phu nhân ở đâu.”

Khi Tô Duyệt tìm được quản gia Trương thúc thì ông ấy đang báo cáo gì đó với Tống Hiểu Thanh.

“Trương thúc, Giang Từ bị ngất, ông mau phái người đưa anh ấy đi bệnh viện đi.” Tô Duyệt ừa bước vào phòng vừa nói.

“Sao lại thế này?” Tống Hiểu Thanh nhìn Tô Duyệt trước mặt thì sửng sốt, sao con dâu cả lại gầy nhiều như vậy?

Tô Duyệt khẽ thở dốc, “Mẹ, Giang Từ xảy ra chuyện.” cô nhanh chóng đem bệnh của Giang Từ miêu tả một lần, gấp không chờ nổi mà nhìn về phía quản gia, “Trương thúc, ông mau lập tức phái người tới đưa Giang Từ đi bệnh viện đi.”

“Được .” Trương thúc nhanh chóng đồng ý.

“Chờ một chút.” Tống Hiểu Thanh ngăn Trương thúc lại, “Hiện tại bên ngoài nhiều khách khứa, ông chú ý một chút, đừng để bọn họ biết, tránh ảnh hưởng tới yến hội đang tiến hành.”

“ Tôi đã hiểu thưa phu nhân.” Trương thúc nhanh chóng rời đi.

Tô Duyệt nhìn thoáng qua Tống Hiểu Thanh thần sắc trấn định, trong lòng vô cùng không thoải mái. Giang Từ xảy ra chuyện mà bà ta lại vô cùng bình tĩnh ngồi đó, còn có tâm tư cố kỵ đến việc ảnh hưởng tới yến hội, cô thật đúng là không biết, một yến hội thế nhưng so với tính mạng con trai mình còn quan trọng hơn.

Không đúng, bà ta là lo lắng ảnh hưởng đến Giang Mộ Hàng đi.

Đều là con trai của mình nhưng Tống Hiểu Thanh quá bất công. Tuy rằng cô biết đây là do quang hoàn nam chính nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình vì Giang Từ.

“Con không cần lo lắng, Giang Từ là dị ứng phấn hoa.” Tống Hiểu Thanh thấy Tô Duyệt căng thẳng thì giải thích: “Giang Từ cũng không phải lần đầu tiên bị như vậy, khi còn nhỏ, nó thường xuyên nghịch ngơm mà chẳng may hít phải phấn hoa rồi dị ứng. Con vừa rồi nói cho thằng bé ăn bánh kem xong liền ngất, vậy bên trong bánh có bỏ thêm một ít hoa hoặc là nguyên liệu nấu ăn thực vật không?”

Tô Duyệt cả kinh, “Không có, con biết anh ấy bị dị ứng phấn hoa nên sao có thể cho mấy thứ này vào.” Bánh kem là cô tự tay làm, căn bản không có khả năng xảy ra vấn đề.

Tống Hiểu Thanh nhìn kỹ Tô Duyệt.

con dâu cả vốn không thích Giang Từ, hiện tại Giang Từ ăn bánh kem cô làm liền có chuyện nên bà ta rất khó tin tưởng Tô Duyệt, “ Được rồi, con tới bệnh viện chiếu cố Giang Từ đi, chuyện này mẹ sẽ điều tra rõ.”

“ Mẹ......”

“Yến hội còn cần mẹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, biết chưa?” Tống Hiểu Thanh đè đè giữa mày, gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ mang theo vẻ mệt mỏi.

“Vâng.” Tô Duyệt không có nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.

......

Trong bệnh viện, Giang Từ vẫn chưa tỉnh lại.

“Ba ba khi nào tỉnh a?” Giang Hạo Duyên nhăn cái mũi nhỏ, mắt to long lanh nước mắt.

“ vừa rồi bác sĩ nói không có việc gì, Tiểu Hạo Hạo không cần lo lắng.” Tô Duyệt đem Giang Hạo Duyên bế lên ngồi ở mép giường.

Trên giường bệnh, nốt đỏ trên mặt Giang Từ vẫn chưa biến mất, màu da anh vốn dĩ tái nhợt nên những nốt đỏ vô cùng nổi bật, hơn nữa còn thêm vết sẹo bên trái mặt, một khuôn mặt quả thực là không thể nhìn. Bác sĩ nói, điểm đỏ trên mặt Giang Từ ít nhất một tuần mới có thể tiêu biến.

Tiểu Hạo Hạo nhìn Giang Từ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, lo lắng nói: “Ba ba có bị đau không ạ?”

“Sẽ không, chỉ trở nên xấu đi thôi.” Tô Duyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.

“Ba ba mới không xấu, ba ba là đẹp trai nhất.” Tiểu Hạo Hạo quay đầu lại hung ác nhìn Tô Duyệt .

“Đúng, ba ba nhóc đẹp trai nhất.” Tô Duyệt nhìn bé, “Khát không? Dì đi lấy nước cho nhóc.”

Tiểu gia hỏa nhấp nhấp miệng nhỏ, “ Hạo Hạo có một chút khát.”

Tô Duyệt đứng dậy lấy một ly nước ấm. khi quay đầu thấy môi Giang Từ cũng khô, cô ở trong ngăn tủ lấy ra tăm bông rồi chấm nước, Tô Duyệt khom lưng xuống, nhẹ nhàng dùng tăm bông nhẹ lau miệng cho anh.

Bởi vì khoảng cách rất gần, cho dù trên mặt Giang Từ có không ít điểm đỏ, cũng không trở ngại việc Tô Duyệt đánh giá ngũ quan tinh xảo của anh. Đôi môi mỏng xinh đẹp đến làm người khác có cảm tưởng muốn hôn lên đó, sống mũi cao thẳng tự nhiên.

Ánh mắt rơi xuống hàng lông mi của anh, vừa đen lại dày, đáng tiếc anh lại là một người mù, một đôi mắt xinh đẹp lại bị huỷ hoại mất.

Đột nhiên, đôi mắt xinh đẹp mở ra.