Chương 22

Giây tiếp theo, chỉ thấy môi mỏng Giang Từ nhấc lên, cười không có một chút ý tốt nào, “ Cô có biết hay không, những bông hoa đấy là Tống Hiểu Thanh trồng. Cô nói, nếu bà ta biết cô đem hoa đều nhổ sạch thì sao nhỉ?” Tô Duyệt vẫn luôn lấy lòng Tống Hiểu Thanh, anh ta luôn biết điều đó, hiện tại người phụ nữ này biết chuyện mình làm như vậy là vô cùng ngu xuẩn, chắc là sợ tới phát khóc mất.

Tô Duyệt sửng sốt, cô xác thật không biết. Bất quá, vẻ mặt xem kịch vui này cũng không tránh khỏi quá đáng giận.

Cô làm như vậy còn không phải là vì anh à?

Tô Duyệt trừng mắt nhìn hắn, “ Tôi không biết ! Mà thấy tôi bị mắng thì anh thực vui vẻ nhỉ?”

Giang Từ cười vô cùng thoải mái, “Còn tạm.”

“Hoa đã nhổ, nói cái gì cũng không cứu vãn được.” cho dù là biết thì cô vẫn làm như vậy. Tô Duyệt trực tiếp vươn ta nắm lấy cánh tay hắn, đem người kéo ra bên ngoài, “Dù sao tôi cũng phải chịu mắng nên không thể làm việc vô dụng được.”

Giang Từ thân cao chân dài, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Tô Duyệt kéo nên lảo đảo một chút, trong thanh âm nhiều thêm vài phần ảo não, “Buông tay!”

“Giang Từ, anh không phải là đang lo lắng bộ dáng của mình dọa người khác đó chứ, cho nên cả ngày mới ở trong phòng không dám ra ngoài .” bước chân Tô Duyệt không ngừng, lôi kéo Giang Từ đi xuống cầu thang, không chút nào lo lắng anh sẽ tức giận.

“Hừ, đừng dùng phép khích tướng với tôi, vô dụng thôi.” đuôi lông mày Giang Từ nhuốn sự lạnh lẽo.

Tô Duyệt tức giận ném tay anh ra, cô đúng là không nên xen vào việc của người khác.

Cảm nhận được Tô Duyệt tức giận, Giang Từ khẽ cong môi, cười nói: “Bất quá, tôi hiện tại lại muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Nói xong, anh đỡ tay vịn cầu thang chầm chậm đi xuống.

Tô Duyệt cắn cắn môi, cô cảm thấy mình không nên so đo cùng một người muội tao như anh làm gì.

Trong sân, Giang Hạo Duyên đang giúp Rau Thơm chơi xích đu, thấy Giang Từ từ trong phòng đi ra, đôi mắt tiểu gia hỏa trừng lớn, “Ba ba.” Bé đem Rau Thơm ôm xuống, sau đó chân nhỏ lộc cộc mà chạy tới trước mặt Giang Từ , kéo vạt áo anh, “Ba ba?”

“Ân.”

“Tiểu Hạo Hạo, dì mang ba ba con ra ngoài hít thở không khí.”

Tô Duyệt cũng kéo vạt áo Giang Từ, đem anh kéo tới trước đình hóng gió . Bên trong bày hai cái ghế nằm được bện từ cây trúc, bên trên còn bày hai cái gối ôm. Mà bên cạnh còn bày một bàn tròn.

Nằm trên ghế nghe tiếng trúc rì rào, còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ.

Tô Duyệt để Giang Từ nằm ở ghế dài, còn tri kỷ mà giúp anh điều chỉnh gối, “anh chờ một chút.” Cô vội chạy về phòng, lúc đi ra thì nhiều thêm một cái khay.

Bên trên là một bình trà, còn có một đĩa trái cây, một quyển sách.

Tô Duyệt cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, đem Giang Hạo Duyên ôm lên trên đùi mình, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Chúng ta đọc sách cho ba ba nghe được không?”

Giang Hạo Duyên mới đầu giãy giụa không muốn cho Tô Duyệt ôm, nhưng nghe được Tô Duyệt nói thì an tĩnh lại, hai lỗ tai nhỏ hồng hồng, trừ bỏ hồi còn bé không nhớ rõ, nhưng từ khi có kí ức tới giờ bé giống như chưa được người lớn ôm bao giờ, ngay cả ba ba cũng chưa từng ôm bé.

Tô Duyệt nhìn tiểu gia hỏa miệng nhỏ chu lên, lông mày rối rắm mà nhíu lại, thần sắc khó chịu nhưng lại ngoan ngoãn ngồi yên, dễ thương quá mức rồi. Cô lấy một miếng dưa hấu đưa tới cho bé, “ Nhóc con ăn đi.”

Giang Hạo Duyên ngoan ngoãn mà ngồi ở trong ngực Tô Duyệt ăn dưa hấu.

Tô Duyệt ở trong thư phòng Giang Từ tùy tiện lấy một quyển sách, cô nhìn thoáng Giang Từ bên cạnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá trúc chiếu lên trên mặt anh, khiến vết sẹo hiện lên càng thêm rõ ràng.

Tô Duyệt lại một chút cũng không cảm thấy khó coi, cô gặp không ít người lớn lên xinh trai đẹp gái, nhưng phía dưới vỏ bọc da người ấy là sự xấu xí tàn ác đến vô cùng.

“Giang Từ, không nghĩ tới anh cũng sẽ đọc loại sách như vậy.” Tô Duyệt nhìn nhìn bìa sách cười.

“ Sách ở này đều không phải của tôi.” Giang Từ nhắm mắt lại, thanh âm lười biếng. Có lẽ là lâu lắm không có phơi nắng nên màu da của anh trắng tới mức nhợt nhạt.

Cũng đúng, Giang Từ sau khi mù thì mới dọn đến nơi này. Tô Duyệt tùy tay mở ra một trang, bắt đầu đọc.

Tô Duyệt thanh âm rất êm tai, mềm mại thì thầm, ở không gian an tĩnh gió nhẹ rì rào phá lệ rõ ràng. Hơn nữa cô trước kia là diễn viên nên khi đọc lời kịch phải trầm bổng, thể hiện cảm xúc nhân vật, nên khi đọc sách cũng không bị ngượng chút nào.

Gió nhẹ thổi, đem thanh âm du dương đưa vào trong tai Giang Từ , như là đang thì thầm vào tai anh vậy.

Giang Hạo Duyên nghe không hiểu Tô Duyệt đang đọc cái gì nhưng vẫn thích nghe, bé cắn dưa hấu, hai má phình phình, vui vẻ mà nhìn Giang Từ, lại nhìn Tô Duyệt, mắt to cao hứng mà cong cong.

Giang Mộ Hàng dẫm lên lối mòn xuyên qua rừng trúc, trước đó hắn cũng nghe nói người phụ nữ Tô Duyệt này muốn nhổ hoa trong hoa viên để trồng linh tinh gì đó, hắn nhíu nhíu mày, cảm thấy cô ta không biết cái gọi là nên hay không. Khi hắn sắp đi vào trong biệt thự Tiểu Dương thì nghe thấy thanh âm đọc sách réo rắt trầm bổng truyền đến, anh ta khẽ dừng chân, ánh mắt hướng về phía đình hóng gió bên kia.

Chỉ thấy anh trai mình nằm dựa vào ghế tre, khóe môi hơi câu. Mà bên cạnh là Tô Duyệt ôm đứa nhỏ mà đọc sách.

Giang Mộ Hàng sửng sốt, hình ảnh như vậy làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Anh ta thu lại ánh mắt, hướng đình hóng gió đi qua.

“ Anh.”

Tiếng Giang Mộ Hàng đánh gãy tiếng đọc sách của Tô Duyệt, anh ta cúi đầu nhìn Tô Duyệt một cái, ngay sau đó dời đi, không biết có phải ảo giác hay không , hắn cảm thấy người phụ nữ này hình như đã gầy đi không ít?

“ Ông nội bảo em tới hỏi anh, tháng sau sinh nhật anh muốn tổ chức như thế nào?”

mí mắt Giang Từ nhấc lên, kéo kéo khóe miệng, “Thật muốn giúp tôi tổ chức sinh nhật sao?”

trong mắt Giang Mộ Hàng hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Đương nhiên.”

“ bộ dáng tôi như này, các người không sợ bị người ngoài chê cười sao?” Giang Từ bày ra vẻ mặt phiền chán, “Thôi bỏ đi, tôi lại không phải thằng ngu, ghét bỏ tôi làm mất mặt gia đình thì không cần phải làm bộ làm tịch, tôi lười phải xã giao với những con người giả tạo.”

“ ý của Anh em hiểu được.” Giang Mộ Hàng không thèm để ý Giang Từ lãnh đạm, hắn nhìn thoáng qua biệt thự đơn sơ kia, lại nhìn Tô Duyệt vừa béo lại xấu , tiếp tục mở miệng: “Nếu có yêu cầu gì, anh cứ việc sai người tới nói cho em biết.” Nói xong, anh ta liền rời đi.

“Tiếp tục đọc! Giang Mộ Hàng tới cô liền nhìn đến quên trời đất à?” Giang Từ đợi một hồi lâu vẫn không nghe được thanh âm Tô Duyệt , anh cười nhạo một tiếng, “Giang Mộ Hàng có đẹp bằng tôi sao?”

Giây tiếp theo, Giang Từ bỗng nhiên nghĩ đến gương mặt mình đã bị huỷ hoại thì khinh thường mà nhấp môi, bỗng nhiên, có chút tức giận.

Tô Duyệt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Giang Từ, nghe tiếng chuông vang lên trong đầu , cô lập tức nhẹ giọng nói: “Giang Mộ Hàng xác thật không có đẹp bằng anh.”

Giang Từ muốn mở miệng châm chọc cô, đừng tưởng rằng hắn chưa từng nghe qua cô khen Giang Mộ Hàng lớn lên đẹp như thế nào. Giây tiếp theo, Tô Duyệt nghiêm túc mà nói: “ mũi anh ta không có cao bằng anh, đôi mắt không có đẹp bằng anh, xương quai hàm cũng không có đẹp bằng anh.”

“Giang Từ, anh so với Giang Mộ Hàng thì đẹp hơn nhiều.”

Bên cạnh, Tiểu Hạo Hạo nãi thanh nãi khí mà phụ họa nói: “Ba ba đẹp nhất.”

“ giá trị tức giận: 0.”

Giang Từ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhàm chán.” Lông mi hơi rung, teong lòng nhiều thêm vài phần vui sướиɠ.