Chương 13

Trong trí nhớ, khi mùa đông tới, nguyên chủ ở trên sô pha ngủ, lạnh chết khϊếp. Cô không ngu mà chịu khổ như vậy, cô muốn ngủ trên giường lớn thoải mái dễ chịu cơ.

“ Cô muốn leo lên giường tôi?” Giang Từ duỗi tay sờ sờ miếng cầm máu trên mặt, nghe được Tô Duyệt nói, hắn nhướng mày, thanh âm lãnh đạm.

Tô Duyệt : “......” mặt đỏ x n+1

Cô lại hít sâu một hơi, thanh âm mềm mại thì thầm, lại mang theo vài phần tức giận, “Chúng ta là vợ chồng, giường này có một nửa là của tôi!” Cái gì gọi là muốn leo lên giường anh ta chứ!

Giang Từ thấp cười một tiếng, “ Tùy cô, bất quá, nếu cô làm nhiễu đến giấc ngủ của tôi, tôi liền đem cô ném xuống giường!”

“ sẽ không đâu, tư thế ngủ của tôi luôn luôn tốt.” Tô Duyệt nghĩ đến anh vừa rồi nói mình ngáy ngủ thì mặt lại đỏ lên, “ nếu anh lo lắng, chúng ta có thể phân chia lãnh địa.”

Giang Từ hừ hừ, không lại đáp lại.

Hôm nay người tới đưa bữa sáng là một người hầu trẻ tuổi .

Người hầu bưng bữa sáng, cúi đầu, sợ khϊếp sợ khϊếp mà đi vào phòng, “Giang Từ thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng tới rồi ạ.”

“ Để ở trên bàn đi.”

Tô Duyệt đánh giá người này một chút, nhìn tay đối phương run nhè nhẹ, còn có cái đầu hận không thể cúi xuống dưới nền đất, Tô Duyệt mím môi, sách, lại là một người vô cùng sợ hãi Giang Từ.

Hai ngày này ở chung với nhau, Tô Duyệt bởi vì ỷ vào chính mình biết khi nào Giang Từ tức giận nên sự sợ hãi của cô với anh giảm hơn phân nửa, không còn sợ sệt như thời điểm mới gặp nhau.

Lúc này, Giang Hạo Duyên ôm Rau Thơm đúng giờ xuất hiện ở trong phòng, Rau Thơm thân hình cũng không nhỏ, tiểu gia hỏa ôm nó hiển nhiên đã cố hết sức. Nhóc con lung lay mà đi đến bên người Giang Từ , ngẩng đầu nhỏ nhìn anh, mắt to chớp chớp, “Ba ba, chào buổi sáng.”

“Ân.” Giang Từ gật gật đầu, xem như đáp lại .

“Ba ba, mặt ba làm sao vậy?” Giang Hạo Duyên thấy trên mặt Giang Từ dán urgo, thanh âm ngọt ngào có điểm sốt ruột. trước kia ngón tay bé bị thương cũng đã từng dùng quá, biết đây là bị thương mới có thể dùng.

“ Bị trầy da một chút.” Giang Từ không chút nào để ý nói.

“Ba ba đau, Hạo Hạo thổi thổi cho ba.” Nói xong, tiểu gia hỏa nhón mũi chân, muốn để sát vào mặt Giang Từ giúp hắn thổi khí.

“Không cần, ăn bữa sáng đi.” Giang Từ cho dù ngồi thì cũng rất cao lớn, tiểu gia hỏa lùn như vậy nào có thể với tới hắn cơ chứ?

mắt Giang Hạo Duyên có điểm mất mát, bé gật gật đầu, ngoan ngoãn mà ngồi vào vị trí của mình, “ Vâng ạ.”

Tô Duyệt đem bát cháo bắp đặt ở trước mặt Giang Hạo Duyên, chủ động chào hỏi, “Tiểu Hạo Hạo, chào buổi sáng a.”

Giang Hạo Duyên nhìn thoáng qua Giang Từ, phát hiện ba ba mặt vô biểu tình, bé lại nhìn về phía Tô Duyệt, miệng nhỏ dẩu dẩu, không tình nguyện mà trả lời: “ Chào buổi sáng.” bé là đứa nhỏ ngoan ngoãn có lễ phép.

Tô Duyệt đem một chén cháo bắp khác đặt tới trước mặt Giang Từ.

Cháo thơm ngọt không ngừng theo nhiệt khí phát ra, Giang Từ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “ bánh kem của tôiđâu?”

“Cái gì bánh kem?” Nào có người sáng sớm đã ăn bánh kem rồi?

“Ba ba thích nhất là ăn bánh kem quả xoài .” khuôn mặt nhỏ của Giang Hạo Duyên nâng lên, nãi thanh nãi khí nói.

Hạo Hạo cũng thích.

người hầu Bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sợ tới mức thân mình run rẩy, cô thế nhưng...... Quên lấy bánh kem Giang Từ thiếu gia thích ăn nhất rồi !

“Giang Từ thiếu gia, tôi...... Tôi quên mang tới, hiện tại tôi lập tức qua phòng bếp bưng tới đây ạ.” Ngày hôm qua quản gia còn nói cho cô biết một đống thứ cần lưu ý khi đưa cơm tới biệt thự Tiểu Dương, không nghĩ tới hôm nay quá khẩn trương, cô thế nhưng quên đem bánh kem bỏ vào trong khay mất rồi.

môi mỏng Giang Từ cong lên, cười như không cười, “Đã quên lấy? Đầu của cô sao cũng không quên mang luôn đi?”

người hầu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Giang Từ thiếu gia, tôi...... Thực xin lỗi, tôi lần sau sẽ không bao giờ quên nữa ạ.”

“Đi tới chỗ quản gia trình bày nguyên nhân, sau đó thu thập đồ vật cút đi.” Giang Từ mặt vô biểu cảm, thanh âm lạnh lẽo.

“Thiếu gia?”

Người hầu không nghĩ tới bởi vì việc nhỏ như vậy Giang Từ liền sa thải mình, cô ta sốt ruột, ở Giang gia làm người hầu thù lao so với bên ngoài cao gấp đôi, cô ta một chút cũng không muốn để mất đi công việc này. “Giang Từ thiếu gia, cầu xin ngài đừng sa thải tôi, là tôi sai, tôi hiện tại lập tức đi đem bánh kem mang tới đây......”

“ Thật ồn ào, đi ra ngoài.” Giang Từ cau mày, thần sắc không kiên nhẫn.

Người hầu há miệng thở dốc, nào còn dám nói thêm một chữ, suy sụp, mất mát mà bước ra ngoài.

“ bởi vì chuyện nhỏ là cô ta quên đưa bánh kem mà anh sa thải người ta?” Tô Duyệt nhìn về phía Giang Từ.

“Phạm sai lầm thì phải gánh vác trách nhiệm.” Giang Từ múc cháo trong chén, vẻ mặt ghét bỏ, “ cô ta thừa nhận là chính mình sơ suất, cô đồng tình với cô ta ?”

“ Cô ấy quên mang tới bánh kem ba ba thích ăn nhất, đây là không đúng.” Giang Hạo Duyên cũng mở miệng, khuôn mặt nhỏ giữa mày nhíu chặt, phong thái hung hãn, phảng phất ba ba không được ăn bánh kem xoài thực khiến bé vô cùng tức giận.

Tô Duyệt há miệng thở dốc, cô thế nhưng phản bác không được.

Trong biệt thự chính, phòng ngủ trên lầu hai có thể nhìn phong cảnh một cách tốt nhất, diện tích phòng cũng lớn nhất trong biệt thự.

“Làm sao vậy? Không muốn để anh đi à?” Nhìn bộ dáng tiểu kiều thê phát ngốc , trong mắt Giang Mộ Hàng hiện lên ý cười.

Khương Toàn phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ nóng lên, vội vàng phủ nhận, “Không phải.” Cô ta hơi hơi nhón chân, giúp Giang Mộ Hàng đeo cà vạt, kiều thanh nói: “Tháng sau là sinh nhật anh, em đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho anh.”

Giang Mộ Hàng cong cong môi, khuôn mặt tuấn tú càng thêm soái khí mê người, “ Anh đây liền chờ kinh hỉ em tặng cho anh.”

Chờ Giang Mộ Hàng rời đi, Khương Toàn đẩy ra cửa kính trên ban công , đi ra ngoài, ở vị trí này, cô ta có thể rõ ràng nhìn thấy được hậu hoa viên chỗ biệt thự Tiểu Dương, nơi đó có người chồng đời trước của mình.

Nguyên bản hoa tươi nở khắp hậu hoa viên, hiện tại mặt đất trở nên trụi lủi, trong không khí phảng phất cũng tản ra mùi bùn đất tanh hôi.

Mà hồi ức đời trước giống như cổ bùn đất này, cô ta vô cùng không thích!

Grass: HN lạnh rồi, phải chăm chỉ cày chương để mua hoodie mặc chống rét thuiii