Chương 12

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua khe hở bức màn, một tia sáng mong manh chiếu lên chiếc thảm màu xám, buổi sáng vốn dĩ nên yên ắng nhưng nay lại xuất hiện từng đợt tiếng ồn ào vang lên.

Tô Duyệt mông lung mà mở to mắt, vẻ mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ. Tối hôm qua cô ở trên sô pha lăn lộn thật lâu, đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ. Cho dù sô pha mềm mại nhưng nó lại quá nhỏ, thân hình hiện tại của cô quá lớn, ngủ ở đó vô cùng nghẹn khuất.

Nghe thanh âm ở toilet truyền đến , Tô Duyệt nhìn thoáng qua về phía giường lớn, hiển nhiên Giang Từ đang ở toilet.

Cô nhắm hai mắt lại, không muốn quản nhiều.

Nhưng mà, tiếng vang bên trong lại trở nên lớn hơn. Tô Duyệt nhíu nhíu mày, ngồi dậy đi dép lê bước vào bên trong.

“Giang Từ, anh đang làm...... A, chảy máu rồi.”

Giang Từ đứng ở trước bồn rửa tay, một thân áo ngủ màu đen, dáng người cao dài, nhưng biểu cảm trên mặt lại không quá vui vẻ .

Cơn buồn ngủ của Tô Duyệt nháy mắt bị đánh tan, cô nhanh chóng đi đến bên người Giang Từ, nhìn má phải không ngừng chảy máu của anh, trong mắt hiện lên sự sốt ruột, “Như thế nào lại bị như vậy hả? Anh nhanh đi ra ngoài đi, để tôi tìm thuốc bôi cho anh.” Cũng không biết có thể để lại sẹo không nữa.

Đá văng giá sắt bị đổ ngã dưới chân, còn có một đống chai lọ vại bình, Tô Duyệt đang muốn muốn duỗi tay dắt Giang Từ dẫn anh đi ra ngoài, trong nháy mắt, cô nhớ tới một lần Hà Hiểu Thấm bởi vì đυ.ng tới tay Giang Từ mà vội vã xin lỗi liên tục, lúc ấy là bởi vì Hà Hiểu Thấm đυ.ng phải tay Giang Từ, hẳn là đã chọc giận Giang Từ đi, thế cho nên lúc ấy cô mới cảm thấy đau đầu, nghe được tiếng chuông.

tay Tô Duyệt chuyển hướng kéo lấy vạt áo ngủ màu đen của Giang Từ, “Đi thôi.”

Trong phòng khách thực an tĩnh.

Tô Duyệt dí sát vào mặt Giang Từ nhìn miệng vết thương của anh, gương mặt anh tái nhợt, trên mặt xuất hiện vết thương to bằng ngón tay cái, may mắn miệng vết thương không sâu, chỉ là da bên ngoài bị cào rách, hẳn là khi giá sắt rơi xuống quệt vài mặt Giang Từ.

“ má trái anh đã bị hủy dung, chẳng lẽ má phải cũng muốn có để đối xứng hai bên à?” cô thấp giọng nói một câu, “Cũng không sợ xấu chết sao.”

Giang Từ ngồi ở mép giường, Tô Duyệt cách anh thật sự gần, anh lại ngửi thấy được trên người cô có nhàn nhạt mùi sữa. Mí mắt lười nhác mà nhấc lên, không thèm để ý, “Dù sao tôi cũng nhìn không thấy.” Xấu hay đẹp thì cũng có nhìn được đâu

Tô Duyệt sửng sốt: “......”

Cô hít sâu một hơi, dùng tăm bông nhẹ nhàng đem vết máu trên mặt lau đi, sau đó lấy nước thuốc bôi lên.

“Đau?”

Cảm nhận được cơ bắp trên mặt anh ta nhảy lên một chút, Tô Duyệt nhanh chóng thả nhẹ lực độ, còn mềm nhẹ mà thổi thổi miệng vết thương.

Trên mặt có cảm giác khác thường truyền đến, mặt Giang Từ trở nên căng chặt.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, hiện tại còn có thêm một vết thương, có vẻ còn thêm vài phần đáng thương, động tác Tô Duyệt bôi thuốc càng thêm ôn nhu.

“ Cô xác định là cô biết bôi thuốc sao?” Giang Từ cười nhạo một tiếng.

Người này còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ cô!

Tô Duyệt trừng mắt liếc anh ta một cái, đối diện đôi mắt đen nhánh không có bất luận tiêu cự gì, cô lại hạ mi mắt. Xé urgo, cô trực tiếp dán ở miệng vết thương.

Một bên là vết sẹo do lửa thiêu, một bên là miếng urgo dán siêu siêu vẹo vẹo, gương mặt này thật sự không thể nhìn.

“anh vì cái sao không gọi tôi tới giúp anh?” cô lại không phải người có ý chí sắt đá, anh thỉnh cầu cô hỗ trợ thì cô chắn chắn sẽ đáp ứng.

Giang Từ quay đầu, bởi vì Tô Duyệt cách hắn rất gần nên nơi chóp mũi ngửi được mùi sữa càng thêm rõ ràng.

Tô Duyệt chớp chớp mắt, nhìn người nam nhân trước mặt, trên mặt cô có điểm nóng lên, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt Giang Từ , cho dù biết đối phương nhìn không thấy nhưng cô vẫn như cũ có loại cảm giác hoảng loạn như lâm vào động không đáy.

môi mỏng Giang Từ nhếch lên, “ Tôi gọi cô mười câu. Bất quá, cô ngủ thật sự sâu, lại còn ngáy nưã chứ.”

mặt Tô Duyệt đỏ lên “Anh nói dối, tôi chưa bao giờ ngáy ngủ.” Nói xong, cô mới phản ứng lại, hiện tại thân thể này không phải tiền thân của cô, người lại béo, xác thật dễ dàng xuất hiện việc ngáy ngủ.

Cho dù Giang Từ nhìn không thấy nhưng cô vẫn cảm giác lúc này mặt đã đỏ bừng bừng rồi.

Giảm béo!

Nhất định phải giảm béo!

“ Khuya tối hôm qua tôi mới ngủ, cho nên ngủ tương đối sâu.”

Tô Duyệt nhìn giường lớn liếc mắt một cái, oán giận nói: “Giang Từ, tôi muốn ngủ trên giường, sô pha quá nhỏ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ của tôi.” trước khi xuyên tới đây, nện cô ngủ là loại cao cấp, ngay cả ở bên ngoài đóng phim thì điều kiện khách sạn nơi cô dừng chân cũng thực hảo, nào giống như bây giờ, chỉ có thể nghẹn khuất mà ngủ ở trên sô pha chật hẹp.

Biệt thự Tiểu Dương chỉ có hai gian phòng, một phòng là của Giang Từ, một phòng khác là của tiểu gia hỏa Giang Hạo Duyên . Nguyên chủ chán ghét Giang Từ, từ khi nguyên chủ gả cho Giang Từ thì hai người chưa từng ngủ cùng giường bao giờ.

(Grass: mình cũng không hiểu sao biệt thự lại chỉ có 2 phòng, nhưng trong bản convert nó ghi thế nên mình để nguyên nha.)