Chương 9:

Chương 09:

Tả Hàng sau khi lấy được đáp án xác thực, cuối cùng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Tô Chiến Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu như hỏi tiếp thật, cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Cậu sợ nhất Tả Hàng sẽ hỏi cậu tại sao, sao cậu lại muốn sờ? Chỉ cần hỏi câu này ra, cậu cảm thấy mình kiểu gì cũng sẽ nói năng lộn xộn, bởi vì dù có nói thế nào nghe cũng sẽ không được đúng lắm.

Cậu thích Tả Hàng, từ nhỏ đã thích. Người anh trai vĩnh viễn sẽ thiếu kiên nhẫn với cậu, chẳng hiểu sao lại làm cậu mê muội, sẽ làm cậu không nhịn được muốn lại gần, dù cho chỉ đi theo sau anh, hoặc là chỉ nghe bà nội sai mang ít đồ ăn tới cho anh, cũng đều làm cho cậu mãn nguyện.

Nhưng nếu như cậu nói như vậy, có lẽ Tả Hàng sẽ khó chấp nhận được, cậu không dám, cậu không muốn làm Tả Hàng sợ.

Vậy thì cũng chỉ có thể nói là em chỉ muốn sờ đàn ông thôi, vừa khéo có anh bên cạnh nên tiện tay sờ… Giải thích thế này nghe càng kỳ quái hơn, kiểu gì cũng sẽ làm cho anh ấy cảm thấy mình là lưu manh nghẹn ra bệnh gì đó.

Tả Hàng bên cạnh thở rất vững vàng, có điều hình như không ngủ, áp lực của Tô Chiến Vũ rất lớn, cậu không muốn dồn lực chú ý lên người Tả Hàng, nhưng lại không kiềm chế được. Theo lí, uống ít rượu vào, kể cả có không say, cũng có thể buồn ngủ như uống thuốc ngủ, kỳ quái là giờ đầu óc cậu lại minh mẫn lạ thường, bên Tả Hàng có bất kỳ động tĩnh nào cậu cũng đều biết.

Não bộ nhảy nhót không biết mệt mỏi, có lẽ là vì trước đó dằn vặt với Triệu Thần Tây, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên cậu come out với người nhà, Tô Chiến Vũ nhẹ nhàng trở mình, quay lưng về phía Tả Hàng, rút điện thoại di động ra định lên QQ tìm người nói chuyện.

Mới vừa onl, đã thấy Triệu Thần Tây cũng đang onl, vừa định ẩn, Triệu Thần Tây đã gửi tin nhắn tới.

Con chuột đào hang: Xin lỗi

Trần như nhộng: Đừng nói những câu này

Con chuột đào hang: Hôm nay tôi kích động quá, tôi cứ nghĩ sinh nhật cậu ít nhất cũng sẽ gọi tôi tới

Trần như nhộng: Không phải anh không muốn chơi cùng bọn ở đội khúc côn cầu à, hôm nay hơn nửa là của đội rồi, với lại tôi cũng không muốn để anh tôi biết chuyện này của tôi

Con chuột đào hang: Nhưng anh cậu vẫn biết

Trần như nhộng: Trách ai đây?

Côn chuột đào hang: Cậu tức giận đúng không, tôi thật sự không ngờ cậu sẽ tức như thế.

Trần như nhộng: Giờ đã nguôi giận gần hết rồi, anh sau này đừng có dằn vặt thế nữa, từ mới đầu tôi đã nói tôi không muốn quen ai rồi, tôi chỉ muốn ở một mình

Con chuột đào hang: Biết rồi

Con chuột đào hang: Hôm nay tôi nhìn ra được rồi, cậu thích anh cậu.

Trần như nhộng: Lăn đi

Con chuột đào hang: Không lăn, gầy quá lăn không trôi

Trần như nhộng: Tôi ngủ đây

Con chuột đào hang: Chiến Vũ, đó là anh cậu đấy, đừng nghịch lửa

Trần như nhộng: Đừng có giả làm triết nhân với tôi nữa, tôi ở đội phòng cháy chữa cháy.

Tô Chiến Vũ không chờ cho Triệu Thần Tây nói gì thêm nữa, thoát QQ, nhét điện thoại về dưới gối. Lời Triệu Trần Tây nói khiến tâm trạng cậu không hề vui vẻ gì, anh thì làm sao, thích là thích thôi, nghịch lửa thì làm sao, thì ấm chứ sao!

Cậu trở mình, mặt áp lên gối, thở dài, câu này nói ra nghe sảng khoái thật, thế nhưng nói cách khác, cậu cùng lắm chỉ dám nhân lúc Tả Hàng uống say hoặc ngủ say như chết lén lút sờ mấy cái.

Nghĩ tới chuyện sờ hai cái, Tô Chiến Vũ lại càng không ngủ được, cậu nằm trên giường nghiêng đầu đi nhìn Tả Hàng, vẫn thở rất vững vàng, ngoài vừa nãy gãi gãi mặt hai cái, Tả Hàng không còn động tác gì nữa.

Ngủ rồi? Tô Chiến Vũ nhắm mắt lại, không được nhìn nữa, chút rượu này không đủ cho cậu say, nhưng cậu quá rõ, chút rượu này đủ để bốc lên du͙© vọиɠ đang rục rà rục rịch trong người cậu.

Nhưng nhắm chưa được mấy chốc, cậu lại không nhịn được mà mở mắt ra, tầm mắt dừng lại trên người Tả Hàng Tả Hàng hơi gầy hơn cậu một chút, nhưng không phải không có thịt, là kiểu người rất rắn chắc, là kiểu cậu rất thích.

“Anh.” Tô Chiến Vũ thử gọi một tiếng thăm dò, giọng đè xuống rất thấp, nếu như Tả Hàng vẫn tỉnh, chắc chắn sẽ nghe thấy được.

Tả Hàng không hề trả lời, đến nhịp thở cũng không hề thay đổi.

Tô Chiến Vũ hơi nhích lại gần người hắn, cẩn thận đưa tay chạm lên eo một cái: “Tả Hàng?”

Tả Hàng vẫn không hề có động tĩnh gì, có vẻ như đang ngủ, còn rất sâu.

Trên tay lan tới nhiệt độ trên người Tả Hàng, còn có xúc cảm co dãn đủ đầy mà mềm mại trên làn da, Tô Chiến Vũ cố hết sức không chú ý tới nửa người dưới, cực lực tưởng tượng mình thành người tàn tật chỉ có nửa người trên, nhưng chỉ dựa vào một va chạm nhẹ trên tay cùng tác dụng của hơi rượu, phía dưới vẫn có phản ứng rất nhanh.

Thực sự là bất khuất.

Tô Chiến Vũ biết tình hình trước mắt không phải lúc để làm chuyện đó, tuy Tả Hàng không hề nói gì, nhưng chung quy là vẫn có biết, nếu như bị anh ấy phát hiện, mình nên giải thích thế nào đây?

Thế nhưng tay đặt trên người Tả Hàng lại có làm thế nào cũng không muốn lấy ra, dù cho chỉ đặt bên eo, cũng có thể cảm nhận được thân thể chập trùng theo từng nhịp thở, hấp dẫn như vậy, cậu thực sự khó cưỡng lại được.

Thật là khốn nạn…

Tô Chiến Vũ cắn răng không để tay vượt qua khống chế lướt xuống phía dưới của Tả Hàng, nhưng kiên trì được một lúc, cậu vẫn chậm rãi dán tới sau lưng Tả Hàng

Bởi vì uống rượu, nhiệt độ trên người Tả Hàng hơi cao, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người xen lẫn với hơi thở ấm áp ập về phía cậu. Cậu nhắm mắt lại hít vào một hơi, hơi thở này còn kí©h thí©ɧ dây thần kinh của cậu, cậu chậm rãi lại gần, dùng môi đυ.ng nhẹ lên cổ Tả Hàng, sau đó nhanh chóng ngoảnh đầu đi.

Nếu như không ngoảnh đầu đi, cậu tuyệt đối sẽ có thể hôn một mạch tới môi Tả Hàng, sau đó không chừng còn bị ăn một bạt tai.

Cũng may là Tả Hàng không hề động đậy gì, trông có vẻ như là ngấm hơi rượu ngủ say như chết.

Tay Tô Chiến Vũ đặt trên eo Tả Hàng đã hơi đổ mồ hôi, hơi lạnh phả ra từ điều hòa vẫn đủ, nhưng vẫn không dập được hormone như thể có hàng vạn con ngựa chạy chồm chồm gào thét như sấm như cắn thuốc trong người cậu.

Cậu bỏ tay xuống, định để ra ngoài một lúc cho mình tỉnh táo lại, mưu toan móc tí lí trí từ một xó xỉnh nào đó, ngăn lại du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn đùa giỡn lưu manh anh trai mình.

Thế nhưng, thất bại.

Không tìm thấy lí trí đâu, lần thứ hai thả tay xuống, vậy mà rất tự nhiên gác cả cánh tay xuống eo Tả Hàng, tay thông thuận chạm tới bụng dưới Tả Hàng, đồng thời trước lúc cậu cảm thấy kinh sợ, đã nhanh chóng lần mò tới qυầи ɭóŧ Tả Hàng.

Trong đầu Tô Chiến Vũ không nhịn được nhớ lại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lúc giúp Tả Hàng cởϊ qυầи áo hôm đó, thân thể cân đối mảnh khảnh của Tả Hàng đung đưa trước mắt cậu.

Tay cậu cách một lớp qυầи ɭóŧ phủ lên chỗ bên dưới của Tả Hàng, cậu còn có thể nghe thấy tiếng thở của mình chậm rãi trở nên gấp gáp, cậu có thể nhớ như in bộ dạng chỗ phía dưới của Tả Hàng, tay tăng thêm lực, nhẹ nhàng xoa nắn.

Kɧoáı ©ảʍ pha lẫn với cảm giác tội lỗi kí©h thí©ɧ thần kinh cậu, cậu muốn ngừng mà không được, lấy ngón tay nhấc qυầи ɭóŧ Tả Hàng ra.

Tay đang định vươn vào trong, cổ tay bị tóm lấy một phát, giọng Tả Hàng ghé vào tai cậu: “Ngủ đi.”

Giọng Tả Hàng rất khẽ, như thể chỉ đang thì thầm, mà rơi vào tai Tô Chiến Vũ lại y như một tiếng sấm động, chuyện này còn không có chỗ dung thân hơn cả chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người quen thấy, cả người cậu như thể bị dội một xô nước có lẫn vụn băng, lạnh thấu tim.

“…Anh,” Tô Chiến Vũ ngồi bật dậy, hơi lạnh từ điều hòa thổi lên người cậu, làm cho cậu cảm thấy mỗi một lỗ chân lông đều như thể nổ tung sau đó co chặt lại, mồ hôi lạnh đổ ra, “Em… tưởng là anh ngủ rồi…”

Nói ra câu này, chính cậu cũng muốn vả vào mồm mình một cái, vậy nếu như Tả Hàng ngủ rồi là không sao?

“Ừ, vốn đã ngủ rồi,” Tả Hàng không nhúc nhích, vẫn giữ tư thế như trước đó, giọng cũng rất khẽ, “Mơ mơ màng màng anh còn tưởng là Đổng Hoan, suýt nữa chuẩn bị phối hợp, ngủ đi, buồn ngủ chết đi được rồi, cậu lắm tinh lực thật.”

Tô Chiến Vũ không nghe ra được cảm xúc gì từ những câu này của Tả Hàng, im lặng suy nghĩ cả buổi cũng chẳng biết rốt cuộc Tả Hàng có ý gì, cuối cùng cắn răng nhảy xuống giường: “Em ngủ phòng khách, không thì không thể nào ngủ được.”

Không chờ cho Tả Hàng nói gì, cậu đã chạy ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Tả Hàng nghe thấy Tô Chiến Vũ mở tivi ngoài phòng khách, sau đó tắt tiếng, hắn thở dài, ngồi dậy, lần mò điếu thuốc từ đầu giường, châm lên.

Rít hai hơi, thấy sặc, nhanh chóng đứng dậy mở cửa sổ ra, ngồi trên bệ cửa sổ ngây người nhìn trăng bên ngoài.

Thật ra hắn chẳng hề ngủ, từ đầu tới cuối đều tỉnh. Lần đầu tiên Tô Chiến Vũ gọi hắn, hắn đang nghĩ tới Đổng Hoan, đương nhiên, bởi vì có rượu vào, hắn không nghĩ tới chuyện thất tình, mà là những chuyện ở trên giường, cho nên nói đúng ra thì, lúc đó bởi vì đề tài sờ tới sờ lui trước đó, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ tới chuyện sờ tới sờ lui, đối tượng không nhất định là Đổng Hoan, chỉ là về mặt thời gian, Đổng Hoan là gần nhất.

Lần thứ hai Tô Chiến Vũ gọi tên hắn, hắn quyết định giả vờ ngủ, thật ra hắn hơi buồn ngủ, không muốn nói lảm nhảm với Tô Chiến Vũ nữa.

Nhưng hắn không ngờ Tô Chiến Vũ sẽ đưa tay tới sờ, càng không ngờ sau đó thằng nhóc này sẽ có những hành động ấy, vừa mới đầu hắn không mở miệng ra là vì sợ thằng nhóc này lúng túng, nhưng tới lúc Tô Chiến Vũ đưa tay xuống phía dưới hắn, hắn vậy mà có một ảo giác trong nháy mắt, hắn không hề nói dối, đúng là trong nháy mắt ấy hắn đã nghĩ tới Đổng Hoan, tuy là cô ta căn bản chưa bao giờ khıêυ khí©h mình trắng trợn như vậy.

Nhưng trong lòng hắn thật sự mong có thể bị khıêυ khí©h như vậy, miệng, tay…

Đệt, lạc đề rồi, Tả Hàng phun một ngụm khói ra cửa sổ, giờ hắn hối hận vì đã ngăn cản Tô Chiến Vũ không hề khéo léo như vậy, hắn có thể giả vờ trở mình, có thể giả vờ gãi ngứa gì đó, kiểu gì cũng được, cũng đỡ hơn bắt quả tang như vừa nãy.

Giờ Tô Chiến Vũ bỏ chạy không nơi dung thân ra ngoài phòng khách xem tivi không một tiếng động, hắn ở đây hút thuốc sặc sụa, tình thế này thật sự không ra sao.

Hắn suy nghĩ một lúc, dí tắt thuốc vào gạt tàn, mở cửa phòng ngủ ra.

Tô Chiến Vũ dựa lên ghế sofa, ngả người ra thật dài, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, đang sững sờ xem tivi, ánh sáng từ màn hình chốc sáng chốc tối lập lòe trên mặt nó, Tả Hàng có thể nhìn thấy lông mày nó nhíu chặt.

“Chiến Vũ,” Tả Hàng chống tay lên cửa, “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Ừ,” Tô Chiến Vũ đáp, giọng hơi khàn, “Anh thấy buồn nôn đúng không.”

“Không thấy,” Câu này của Tả Hàng cũng không phải đang an ủi Tô Chiến Vũ, hắn không cảm nhận được khó chịu rõ ràng, chỉ là hơi thấy mất tự nhiên, “Thế nhưng chuyện này… anh không biết nên nói thế nào, là, anh là anh trai cậu, cậu hiểu ý anh đúng không?”

“Hiểu,” Tô Chiến Vũ cười, hơi bất đắc dĩ, nụ cười biến mất khỏi mặt rất nhanh, trở về với bộ dạng nhíu mày trước đó, “Em dùng bật lửa.”

Tả Hàng cảm thấy mình cần phải nói gì đó nữa, nếu không “nói chuyện” này chỉ có dừng ở hai ba câu như vậy thật sự không ra gì, nhưng mãi tới lúc hắn cầm bật lửa từ trong phòng ra ném cho Tô Chiến Vũ, hắn vẫn chưa nghĩ ra được nên nói câu gì tiếp theo, đành phải thở dài: “Anh thực sự không hiểu, sao cậu lại thích đàn ông, có gì hay…”

Tô Chiến Vũ châm thuốc, co một chân lên sofa, phất tay, cắn thuốc lá nói một câu không rõ: “Có hay.”

“Cái gì người ta có mà cậu chẳng có, hay cái rắm.” Tả Hàng rót cốc nước ngồi xuống sofa.

“Lúc làm thuận tiện, làm thế nào mới thoải mái cũng biết hết,” Tô Chiến Vũ cong khóe miệng, “Làm với con gái, anh cắn răng hì hục một trận mệt gần chết, nể tình thì giả vờ cao trào kêu rên, không nể mặt thì xếp thẳng anh vào đội ngũ không được, xì xào với mấy đứa con gái khác sau lưng, thanh danh cả đời bị hủy.”

Tả Hàng cầm cốc nước uống một hớp, liếc mắt quét qua Tô Chiến Vũ: “Cậu trái lại cái gì cũng nói được, đúng là không qua loa.”

“Anh cứ nói có đúng không đi,” Tô Chiến Vũ dựa vào tay vịn sofa, “Anh làm với Đổng Hoan, trong hai mươi lần được mấy lần cao trào, rồi trong mấy lần này có mấy lần là thật? Có mấy lần là cô ta nể tình nên giả vờ? Còn mấy lần cô ta giả vờ cũng chẳng buồn giả vờ đơn giản chỉ để cho anh sướиɠ thì thôi đừng tính.”

“Im nào,” Tả Hàng sắp bị nó nói cho hồ đồ luôn rồi, nhanh chóng tìm lại trọng điểm, “Chúng ta đang thảo luận chuyện này à?”

“Đây là tiện thể,” Tô Chiến Vũ cười, ngửa đầu ra phun một ngụm khói mảnh, nhìn khói tan mất trong không khí rồi mới nói một câu, “Anh, chuyện này không do em quyết định, cái này giống như anh thích phụ nữ thôi.”

“Anh biết rồi, không ai bắt cậu đổi cả,” Tả Hàng vỗ vai nó đứng dậy, cũng không còn gì để nói nữa, “Ngủ đi.”

Tả Hàng quay về phòng ngủ rồi cũng không đóng chặt cửa, chỉ khép hờ.

Tô Chiến Vũ nhìn một căn phòng ngủ khác, từ ngày đầu tiên cậu đến đây giường sụp rồi vẫn chưa xử lí, Tả Hàng trước đó có vẻ cũng không quá để tâm chuyện hai người chen chúc trong một căn phòng ngủ, căn phòng kia không có máy điều hòa, nhưng Tô Chiến Vũ cũng không phải quên mất chuyện mua giường mới, cậu chỉ muốn tránh không nhắc tới, muốn cùng Tả Hàng chen trên một cái giường.

Cậu không nhất định phải táy máy tay chân, cậu thích Tả Hàng bao lâu rồi chính cậu cũng chẳng nhớ rõ năm tháng nữa, giờ chỉ cần nằm bên cạnh anh ấy thôi cũng thấy mãn nguyện.

Nhưng xem tình hình này, mai vẫn phải đi vác được cái giường về, tuy Tả Hàng không nói gì, nhưng ý trong câu nói cũng đã rõ ràng lắm rồi, kể cả cậu thích đàn ông, nhưng cũng không thể có ý nghĩ kỳ quái gì với anh trai mình được.