Chương 46:
Chuyện mua quà cho Hạ Hồng Tuyết bị Tả Hàng kéo dài tới ba ngày trước kỳ nghỉ, trước đó hắn vẫn bận bịu mua đồ đạc định mang về nhà, bên kia không mua được hàng Tết, quà cho người trong nhà.
Còn không tranh thủ mua quà cho Hạ Hồng Tuyết nữa, người ta chắc sắp nghỉ về nhà rồi.
“Nếu không thì loại này đi, các cô bé đều rất thích,” Cô nàng tiếp thị nhìn Tả Hàng, “Hoặc là loại này, đều là mùi hương ngọt nhàn nhạt, hợp với con gái nhất.”
Tả Hàng cảm thấy mình chẳng ngửi ra được mùi gì, cô nàng tiếp thị chốc xịt lên tay hắn mùi này, chốc xịt mùi kia, chốc lại lấy tờ giấy phẩy trước mũi hắn, giờ hắn ngửi nước hoa nào cũng thấy cùng một mùi.
“Thôi đừng nữa…” Tả Hàng rút tay từ trong tay cô nàng ra, chỉ bừa vào một lọ, “Cái này đi, cái màu xanh lá cây này.”
“Cái này là “Ước nguyện tinh linh”, cũng rất thơm,” Cô nàng lập tức cầm tờ đơn qua bắt đầu viết, “Anh tặng cho bạn gái đúng không, bạn gái anh kiểu gì cũng thích, mùi này bán chạy lắm.”
“À,” Tả Hàng cũng lười giải thích thêm, cầm tờ đơn đi trả tiền.
Nước hoa được cô nàng đóng gói tỉ mỉ bỏ vào trong một cái túi nhỏ, Tả Hàng cầm lấy túi rồi đi lên tầng, hắn còn phải đi chọn quà cho Tô Chiến Vũ .
Không phải hắn kéo dài không mua quà cho Tô Chiến Vũ, mà là vẫn luôn không biết nên mua gì cho tốt.
Đi vài vòng tầng trên tầng dưới, chân đã mềm oặt mỏi nhừ rồi vẫn không có hứng thú với cái gì.
Hắn tìm bừa một cái ghế ngồi xuống, lần trước sinh nhật tặng gậy hockey, lần này cũng không thể tặng cái gậy nữa, không thì mua găng tay khúc côn cầu? Nói chung chính là liên quan tới khúc côn cầu, không được.
Tả Hàng thở dài, mua quà cho Tô Chiến Vũ còn khiến người ta rối rắm hơn cả chọn quà cho bạn gái.
Ngồi ngây ngẩn một lúc, ánh mắt của hắn rơi vào quầy bán đồ lót đối diện, đột nhiên nhớ tới hôm Tô Chiến Vũ nhảy xuống sông có nói, qυầи ɭóŧ đã bị Triệu Thần Tây vứt đi hết rồi… Triệu Thần Tây này cũng đúng là người làm càn.
Hắn không biết Tô Chiến Vũ từ sau khi tới chỗ mình có mua qυầи ɭóŧ không, dù sao thằng nhóc này cũng chỉ có đúng một kiểu qυầи ɭóŧ đen, cái nào cái nấy y chang nhau.
Vậy thì qυầи ɭóŧ đi!
Cô nàng tiếp thị cũng rất nhiệt tình, nhưng lúc chọn qυầи ɭóŧ lại bị một cô nàng đi bên cạnh nhiệt tình nói loại này dễ chịu loại kia co dãn tốt loại này thông khí loại kia gợi cảm, cảm giác này vẫn khiến Tả Hàng hơi không chịu được.
“Mẫu này thấm mồ hôi, thoáng khí, cũng không bó chặt,” Cô nàng cầm lấy một cái qυầи ɭóŧ tứ giác giơ lên cho hắn, “Đắt cũng có ưu điểm của đắt, dễ chịu lắm.”
Tả Hàng rất chi là cạn lời, suýt nữa định hỏi, sao cô biết dễ chịu lắm, còn biết không bị bó chặt nữa.
“Hay là loại này,” Cô nàng lại giơ một loại khác ra, “Loại này…”
“Loại vừa nãy đi,” Tả Hàng nhanh chóng né đi, “Còn có màu khác không?”
“Có, có trơn một màu, có cả hoa văn nữa.”
Tả Hàng chọn xong màu đi trả tiền, quét tới một cái qυầи ɭóŧ treo bên ngoài, hắn dừng bước, chỉ vào một trong mấy cái: “Lấy cả kiểu này nữa.”
“Là hoa văn quả dưa hấu này à?” Cô nàng nở nụ cười, “Cái này đáng yêu lắm, vậy để tôi ghi hóa đơn cùng cho anh.”
Tả Hàng phải mang đồ về nhét vào hai cái vali to, quần áo của mình còn nhét vào một ba lô. Hắn cảm giác mình không mua gì, vậy mà có thể dằn vặt ra được hai cái vali to, có khi lên máy bay gửi hành lí lại bị quá cân.
Hắn gọi điện cho Tô Chiến Vũ: “Cậu mượn xe van đón anh à?”
“Ừ, cháu nội ông Trương có một con, em bảo với nó,” Tô Chiến Vũ nói chuyện hơi bất ổn, “Làm sao, không đủ quy cách à.”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Ai, em sắp phiền chết đi được rồi, Bé heo con có thêm cái tật xấu mới, cứ phải treo trên đùi em.” Tô Chiến Vũ rất bất đắc dĩ, “Em cứ như treo thêm cái bao cát ấy.”
Tả Hàng cười cả buổi, con trai anh cả hai ba năm nay không gặp, giờ đã có thể hành người khác vậy rồi: “Anh chỉ muốn nói cho cậu, cậu nhất định phải lấy xe van, anh mang hai vali đồ về, còn mang theo cả cái balo nữa.”
“Anh dọn cả nhà đến đấy à!” Tô Chiến Vũ sợ hết hồn.
“Không phải mấy năm anh không về rồi à, nên muốn mang nhiều một ít, kết quả là cứ mua mua mua thành ra hai vali…” Tả Hàng nhìn hành lí dưới đất, cũng hơi buồn rầu.
“Đồ bại gia,” Tô Chiến Vũ thở dài, “Anh đến sân bay kiểu gì!”
“Cậu đừng có lo, Đại Trang đưa anh đến, anh nói với cậu một tiếng thế thôi, nhiều đồ.”
“Ừ, bỏ được,” Tô Chiến Vũ ngừng lại, đột nhiên nở nụ cười, cười ha ha mãi không xong.
Tả Hàng bị nó cười cho mà không hiểu sao: “Cậu cười ngây ngô cái rắm gì.”
“Anh.” Tô Chiến Vũ hít vào một hơi, dừng cười khúc khích, “Cuối cùng cũng được gặp anh.”
Trang Bằng đưa Tả Hàng tới sân bay, gửi hành lí xong, trước khi đi, Tả Hàng đưa nước hoa cho gã: “Nhờ bà xã anh đưa cho Hạ Hồng Tuyết hộ em đi.”
“Chú cố ý đúng không,” Trang Bằng nhận lấy nước hoa nhìn, “Không giữ cho con bé bất cứ cơ hội nào mời chú ăn cơm uống trà gì đó?”
“Em không tính toán nhiều như anh,” Tả Hàng liếc mắt nhìn gã, “Em chỉ là không muốn cố ý hẹn cô nàng ra nữa thôi.”
“Rồi, để tôi làm hộ anh,” Trang Bằng vỗ vai hắn, “Mau vào đi, lên đường bình an, đến nơi rồi thì gửi tin cho anh, ăn Tết nhớ chúc Tết anh, về nhớ mang đặc sản về cho anh.”
Tả Hàng phất tay với Trang Bằng, quay người vừa gửi tin nhắn cho Tô Chiến Vũ vừa đi vào cửa lên máy bay.
Tô Chiến Vũ trả lời tin nhắn rất nhanh, em đã ở sân bay chờ anh rồi.
Hành trình hơn một tiếng, Tả Hàng từ lúc lên máy bay đã bắt đầu ấp ủ dự định ngủ một lúc, mà từ đầu tới cuối đều không thành công.
Không hiểu tại sao, hắn vẫn luôn cảm nhận được một cảm giác hưng phấn mơ hồ trong lòng, là bởi vì sắp được gặp cả đại gia đình người thân hay là vì sắp được gặp Tô Chiến Vũ, đến tận lúc xuống máy bay hắn vẫn chưa nghĩ được rõ.
Lúc chờ hành lí, Tả Hàng bật điện thoại lên, chưa tới ba mươi giây, điện thoại Tô Chiến Vũ đã gọi tới, kêu động trời: “Đi ra chưa!”
“Đang chờ hành lí, chờ cuống lên rồi à,” Tả Hàng thấy hai vali to của mình xoay ra, nhanh chóng đứng trung bình tấn giữa đám người, “Anh cướp hành lí đã.”
Lúc kéo hành lí từ trên băng chuyền xuống, không cầm chắc được một vali, cứ thế trượt thẳng xuống, bánh xe chính xác đập vào mu bàn chân, hắn đau tới mức sắp rớt nước mắt, cắn răng kéo vali qua một bên ngồi lên trên bình tĩnh lại một lúc, đứng lên hoạt động, chắc phải sưng lên rồi, nếu không phải hắn đang đi boots da, có khi còn thảm hơn.
Lúc kéo vali ra ngoài, từ xa đã thấy Tô Chiến Vũ, thằng nhóc này không có gì khác, chỉ là đứng trong đám đông vẫn khá dễ thấy, nhất là khi trên vai còn công kênh một đứa trẻ con.
Đây là con trai nhà anh cả, Tả Hàng cười, đã lớn vậy rồi, đã thế cũng cạo một quả đầu trọc, nhìn y như thể con trai Tô Chiến Vũ.
“Heo con chào chú Tả đi,” Tô Chiến Vũ ôm Tô Duy Dịch từ trên vai xuống, vừa để xuống đùi, thằng nhóc đã lập tức ôm lấy chân cậu như con khỉ con không thả ra, cậu nhận lấy balo lên đeo, rồi nhận vali, “Chân anh bị sao thế?”
“Cháu chào chú Tả.” Tô Duy Dịch nghe lời chào một câu.
“Heo con ngoan lắm,” Tả Hàng sờ lên cái đầu trọc lốc của nó, “Sao lại để cùng kiểu đầu với chú cháu thế này?”
“Em hỏi chân anh bị làm sao!” Tô Chiến Vũ hơi sốt ruột.
“Mới vừa bị vali đập phải, không sao,” Tả Hàng đi ra ngoài, “Sao cậu còn mang cả cháu đến.”
“Giờ em đi đâu nó cũng đòi đi theo, không cho theo là khóc,” Tô Chiến Vũ kéo vali, trên đùi là Tô Duy Dịch, đi theo sau Tả Hàng, “Ông nội còn định đi cùng, em không cho, em bảo không có chỗ cho ông ngồi, ông còn không vui.”
Tả Hàng không nói gì, chỉ cười, ra ngoài đại sảnh thấy ánh nắng sáng ngời bên ngoài, tâm trạng hắn bỗng chốc đã trở nên khoan khoái, dễ chịu khó nói rõ.
Lúc hai người nhét hành lí lên sau xe, Tô Duy Dịch đã trôi chảy bỏ chạy lên xe, nằm ở ghế sau chơi đồ chơi của nó.
Tô Chiến Vũ liếc mắt nhìn nó, ném vali trên tay lên xe, quay người ôm lấy eo Tả Hàng, môi chạm nhanh lên cổ hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Ôi trời ạ, anh, em nhớ anh chết mất rồi.”
Tả Hàng không biết khoảng thời gian này mình có nhớ Tô Chiến Vũ hay không, e rằng chỉ là không quá quen với việc trong nhà không có thằng nhóc này, nhưng lúc Tô Chiến Vũ ôm lấy hắn, hơi thở quen thuộc vây lấy, cảm giác sa sút trước đó đột nhiên lại biến mất.
“Ở trước công chúng, chú ý ảnh hưởng,” Tả Hàng nói một câu, trở tay lại ôm lấy vai Tô Chiến Vũ. Tô Chiến Vũ mặc rất ít, bên trong chỉ có một cái áo phông, bên ngoài mặc áo khoác lông vũ, cảm giác bờ vai rắn chắc căng chặt lan tới rõ ràng qua cánh tay, Tả Hàng suýt nữa thì không nỡ thả tay ra.
“Ôm ấp thông thường thôi, em cũng có hôn anh đâu.” Tô Chiến Vũ cúi đầu xuống đυ.ng vào bả vai hắn, cười ngây ngô.
“Chú——“ Tô Duy Dịch quỳ gối trên ghế sau giang tay về phía Tô Chiến Vũ, “Ôm.”
“Ôm cái đầu,” Tô Chiến Vũ thả Tả Hàng ra, đóng cửa sau lại, “Chú phải lái xe.”
“Dừng,” Tả Hàng giành trước, mở cửa ghế lái ra, “Anh lái, không cho cậu lái không bằng được, Tết kiểm tra nghiêm lắm.”
Tô Chiến Vũ không kiên trì nữa, ôm Tô Duy Dịch ngồi xuống ghế phụ, Tả Hàng vừa mở cửa xe đã nhíu mày, “Sao toàn mùi dưa muối?”
“Mũi thính thế,” Tô Chiến Vũ cười, “Xe này hôm qua vừa chở dưa muối.”
“Anh còn tưởng cậu tập thể dục quá liều không đi tắm,” Tả Hàng khởi động xe, xe này đúng là đủ cũ, lúc lái xe đến cả cửa kính cũng kêu lạch cạch, giảm xóc hình như đã mất hết tác dụng, đi ngang qua ổ gà như thể nhảy lên.
“Cút, em đánh bóng xong cũng không phải mùi dưa muối, sao lại là mùi dưa muối được…”
“Cậu có thấy ghê không.”
“Ai bắt đầu trước, lần nào cũng là anh bắt đầu trước, sau đó mắng em ghê, không thì mắng em lưu manh, em đi đâu kêu oan đây,” Tô Chiến Vũ cúi đầu chơi với Tô Duy Dịch, “Heo con, cháu nhìn chú Tả đi, chú Tả trông đẹp không?”
Tô Duy Dịch nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tả Hàng một lúc: “Đẹp.”
“Vậy chú nữa, ai đẹp?” Tô Chiến Vũ tiếp tục trêu nó.
“Chú đẹp.” Tô Duy Dịch không hề do dự chút nào, trả lời dõng dạc, ôm lấy cánh tay Tô Chiến Vũ rồi cười.
“Ôi, không uổng công chú thương cháu mà.” Tô Chiến Vũ thơm mạnh lên mặt nó một cái.
Tả Hàng lái con xe leng keng vang vọng này mới vừa dừng ngoài sân nhà ông, mợ cả đã đứng trên ban công tầng hai gọi vọng xuống: “Tả Hàng à! Tả Hàng về rồi à? Ông ngoại con chờ tới mức muốn mắng người rồi.”
Một câu này của mợ cả vừa nói xong, từ trong nhà lập tức đi ra cả mấy người, ông cụ đi đầu tiên: “Chỉ chờ đúng thằng nhóc này nữa thôi, đi chậm rề rề, chỉ có nó là ghét nhất!”
“Ông ngoại,” Tả Hàng nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy vào sân, liếc mắt đã thấy ông cụ đang mặc trên người áo bông quần bông hôm đó hắn và Tô Chiến Vũ mua, “Ông, đã mặc hết quần áo mới vào rồi à, hợp không ông?”
“Hợp, mẹ con giữ chết cái áo lông vũ kia không cho ông mặc trước,” Ông cụ ấn đầu Tả Hàng xuống xoa xoa, “Vào nhà, đừng đứng ngoài lạnh nữa.”
Tả Hàng vừa vào nhà đã vội vàng cởϊ áσ khoác ra, mấy nhà cậu cả cậu hai và dì đều đông đủ, người lớn trẻ con chật kín phòng, reo hò nhau, ồn ào tưng bừng, sưởi lại bật cao, hắn suýt nữa thì đổ hết mồ hôi trên trán.
“Làm sao lại xách hai vali đồ to thế này?” Dì nhìn thấy Tô Chiến Vũ xách vali vào thì sợ hết hồn, vỗ lên vai Tả Hàng một phát, “Thằng nhóc này muốn chuyển về đây ở với ông ngoại à.”
“Mỗi cái ba lô kia là đồ của cháu thôi, những cái này đều là cháu mua cho mọi người.” Tả Hàng ôm dì, nghe nói là dì niềm vui ngoài ý muốn vì biện pháp tránh thai của bà ngoại mất linh, tuổi cách xa mẹ và cậu hai cậu cả, cho nên vẫn luôn chơi với mấy đứa con cháu như Tả Hàng, hoành hành trong thôn, về mặt tình cảm thì càng giống chị cả bọn họ hơn.
“Mau mở ra đi mở ra đi,” Dì reo hò mở vali, “Có phải là mang cho dì mỹ phẩm dưỡng da không?”
Tô Chiến Vũ rất muốn ở riêng với Tả Hàng một lúc, nhưng giờ cậu vẫn rất có kiên nhẫn đứng dựa vào tường nhìn cả nhà lấy quà từ trong vali ra, đồ ăn đồ dùng đồ xoa đều đầy đủ mọi thứ, cậu cũng phải phục Tả Hàng nghĩ chu đáo đến thế, từ già tới trẻ không bỏ sót một ai.
Quà Tả Hàng tặng cho cậu là một bộ dao cạo râu điện, rất đẹp, cậu cầm trong tay mà thấy rất vui, còn chưa nói ra, cô* đã mở miệng: “Cũng chỉ có anh cháu là thương cháu, vừa cạo luôn được cả đầu lẫn râu…”
*dì là dì của Tả Hàng nhưng lại là cô của Tô Chiến VũNgười cả nhà cười phá lên một tràng, ông ngồi trên giường ôm điện thoại Tả Hàng mới mua cho, cười không ngớt, còn khoe với bố đang ngồi dựa vào đầu giường gần lò sưởi: “Vẫn là điện thoại di động của ông nó là tốt nhất!”
Mãi đến tận lúc chia xong đồ trong hai cái vali, hàng Tết cũng được thu xếp vào bếp, Tô Chiến Vũ cuối cùng mới tìm được cơ hội mở miệng: “Nghỉ ngơi một lúc đã, anh đưa đồ sang để ở nhà em đi.”
Tả Hàng cầm hai vali rỗng, đi ra ngoài cùng Tô Chiến Vũ, rẽ chưa tới hai mươi mét, căn nhà ba tầng là nhà cậu hai, giống nhà ông bà ngoại, đều dán kín câu đối Tết, giấy đỏ, hoa văn trang trí trên cửa sổ, nhìn rộn ràng vô cùng.
“Đều là cậu dán à,” Tả Hàng vừa vào nhà đã đi lên tầng, hắn đã quen thuộc nhà cậu hai, lần nào tới hắn cũng ngủ ở phòng Tô Chiến Vũ trên tầng ba.
“Ừ, vốn là định chờ anh về rồi dán cùng nhau, mà ông nóng ruột quá, bố bảo chưa vào tháng chạp ông đã hô hào đòi dán rồi.” Tâm trạng Tô Chiến Vũ rất tốt, đi theo sau Tả Hàng nhảy liên tục lên tầng.
Tiến vào phòng Tô Chiến Vũ, vali trong tay Tả Hàng còn chưa đặt được xuống đất, Tô Chiến Vũ đã đá cửa lại, ôm lấy hắn từ phía sau, tay luồn thẳng vào trong áo Tả Hàng, dùng sức xoa mạnh lên bụng hắn: “Cho em hôn cái nào.”
Nhịp thở của Tả Hàng có mấy giây tạm dừng, tay Tô Chiến Vũ lướt qua da cùng giọng nói khàn khàn kề sát bên tai làm lòng hắn cuồn cuộn lên, đáp án vẫn luôn không tìm được vào nháy mắt này đã trở nên rõ ràng.
Mình quả thật là nhớ thằng nhóc này, rất nhớ.
Hắn trở tay lại vòng qua gáy Tô Chiến Vũ kéo một cái, Tô Chiến Vũ hôn lên môi hắn.
Cùng lúc đầu lưỡi Tô Chiến Vũ tiến vào, thở hổn hển và hơi thở quen thuộc giữa răng môi bao vây lấy hắn, hắn lập tức cảm thấy mình hơi choáng váng, mong đợi mơ hồ đối với tiếp xúc này dâng lên, rất nhanh đã tiến lên nghênh đón, cùng Tô Chiến Vũ quấn quýt lấy nhau.
Hắn yêu thích cái ôm và hôn đầy sức mạnh của Tô Chiến Vũ, yêu thích cơ bắp căng tràn trên người nó. Tả Hàng kéo áo khoác Tô Chiến Vũ ra, bàn tay tiến vào bên trong áo mạnh mẽ xoa nắn lên lưng nó.
Phản ứng như vậy làm du͙© vọиɠ bị kìm nén rất lâu của Tô Chiến Vũ phun trào trong nháy mắt như núi lửa, cậu đẩy ngã Tả Hàng xuống giường, đè lên, điên cuồng đảo quấy dây dưa giữa răng môi.
Hô hấp dần dần hỗn loạn của Tả Hàng làm cậu không thể nào khống chế được bản thân, đẩy áo Tả Hàng lên, hôn từ cằm xuống cổ, một mạch xuống dưới, rơi xuống ngực Tả Hàng.
Tả Hàng hừ một tiếng rất trầm thấp, Tô Chiến Vũ ngồi bật dậy, vắt chân qua đùi Tả Hàng bắt đầu tháo thắt lưng hắn.
“Làm gì,” Tả Hàng cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại được, đè tay Tô Chiến Vũ xuống, chống tay xuống giường ngồi dậy, “Sắp ăn cơm rồi, cả nhà đang chờ hai ta.”
“A ——” Tô Chiến Vũ căm tức hạ thấp giọng hô một tiếng, tay vẫn đưa vào trong quần Tả Hàng, “Mẹ nó giờ mà anh còn muốn ăn cơm nữa à!”
“Anh đói cả ngày rồi… Đệt!” Tả Hàng bị tay cậu nắm chặt lấy, lập tức hưng phấn khó cưỡng lại được, cánh tay như nhũn ra, lại ngã vật ra giường, hắn cắn răng, cách quần nắm lấy tay Tô Chiến Vũ, “Đừng nghịch.”
Tô Chiến Vũ chống một tay bên cạnh đầu hắn, nhìn hắn chăm chú cả buổi, cuối cùng như thể anh dũng hy sinh mà rút bàn tay đang để trong quần Tả Hàng ra: “Em còn đang phát dục đấy! Anh chắc chắn làm như thế không tổn thương tới thân thể em đấy chứ?”
“Mẹ kiếp,” Tả Hàng bị một mặt oán giận của nó chọc cho không nhịn được cười, “Ngài còn định phát dục thành thế nào nữa?”
Tô Chiến Vũ không nói gì, ngón tay giữ cạp quần mình cười với hắn, hàm nghĩa ẩn chứa trong nụ cười này rất rõ ràng, Tả Hàng mặc kệ nó, cài thắt lưng mình lại: “Tránh ra.”
Tô Chiến Vũ không nhúc nhích, hai người giằng co một hồi, hắn thở dài nhường ra.
Tả Hàng liếc mắt nhìn nó, thằng nhóc này tuy không nói gì nữa, nhưng du͙© vọиɠ đè nén lẫn theo chút cảm xúc phiền muộn chợt lóe lên trong mắt, trạng thái này làm cho hắn hơi đau lòng, mà càng nhiều hơn là du͙© vọиɠ không hiểu sao lại bị khơi lên.
Không hiểu tại sao, hắn cực kỳ thích nhìn tâm trạng cưỡng chế bất đắc dĩ như thế này của Tô Chiến Vũ…
“Nếu không thì,” Tả Hàng hơi chần chừ, “Anh giúp cậu làm.”
Tô Chiến Vũ sững sờ, phản ứng lại rất nhanh, ngã xuống giường, nhoắng cái đã tháo được thắt lưng mình ra: “Đến đây.”
“Nói trước,” Tả Hàng vắt chân qua ngồi xuống đùi cậu, cảm giác nhìn từ trên cao xuống thế này không tệ, hắn kéo quần Tô Chiến Vũ ra, “Cậu tốt nhất là nhanh lên.”
“Nghẹn lâu lắm rồi,” Giọng Tô Chiến Vũ hơi khàn, cau mày đưa tay nhẹ nhàng nhéo lên tay Tả Hàng một cái, “Em còn sợ anh chạm vào em một cái là em bắn luôn ấy chứ.”
Tả Hàng cười, cúi người hôn lên khóe miệng cậu, bàn tay duỗi vào.