Đức Phân thưởng thức chiếc ô che nắng thêm một lúc, thấy Cố Hiểu Hoa ngẩn người trên giường không ngủ được cô mới gập ô lại, đặt vào trong chiếc gùi rồi đi đến lắc lắc anh ta: “Anh Hiểu Hoa, khó khăn lắm em mới lên thành phố một chuyến hay là anh dẫn em đi xung quanh chơi đi. Chẳng phải vừa rồi anh bảo em không có kiến thức ư, vậy anh dẫn em ra ngoài để mở mang tầm mắt đi.”
“Được rồi.” Cố Hiểu Hoa xoay người đứng dậy.
Anh ta đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo bình thường ra, thay bỏ quần áo lao động màu xanh nước biển trên người, khoác một chiếc áo khoác khác rồi dẫn Đức Phân ra ngoài.
Đức Phân hăng hái, trong lúc Cố Hiểu Hoa khóa cửa cô còn hỏi thêm mấy vấn đề ví dụ như chúng ta có đi công viên không? Ở thành phố có món ngon nào không? Nghe nói trong thành phố có cửa hàng tiện lợi, chính là loại có thể tùy ý chọn đồ trên kệ hàng, người khác không thể quản lý, không thể nhìn chằm chằm vào khách hàng có phải thật không? Lẽ nào chủ cửa hàng không sợ có người lấy trộm đồ rồi giấu trong túi ư?
Tòa ký túc xá Cố Hiểu Hoa ở được xây dựng từ mười mấy năm trước đã khá cũ, khóa cửa cũng thay đổi nhiều lần. Vốn dĩ khóa ngăn kéo không tốt lắm, từ lúc Cố Hiểu Hoa vào ở đã bị trộm đột nhập vào hai lần nên anh ta và bạn cùng phòng tính toán, quyết định mua thêm một chiếc khóa móc nữa, sử dụng cả hai khóa. Đàn ông đều không để ý mấy chi tiết nhỏ nên dù khóa cửa không biết bao nhiêu lần rồi anh ta vẫn không nhớ nổi chìa nào của khóa móc, chìa nào của khóa ngăn kéo. Thế nên mỗi lần anh ta khóa cửa đều mất nửa ngày mới xong.
Có lẽ hai người nói chuyện hơi lớn tiếng, cộng thêm đứng nói chuyện ở hành lang. Hành lang dài vốn đã trống trải, âm thanh thông suốt truyền vào phòng hàng xóm. Cánh cửa thứ hai gần cầu thang kẽo kẹt một tiếng bỗng nhiên bị mở ra, sau đó một cô gái đi ra, khoanh tay trước ngực dựa vào tường cười như không cười thản nhiên nhìn về phía hai người.
Cuối cùng Cố Hiểu Hoa cũng khóa cửa xong, anh ta duỗi tay ra định dắt Đức Phân xuống tầng. Anh ta vừa xoay người đã thấy người phụ nữ kia, cánh tay đưa ra một nửa nhanh chóng rụt về, khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Đức Phân tinh mắt nhìn thấy động tác lén lút và vẻ mặt kỳ lạ của anh ta, cô ngẩng đầu lên đánh giá cô gái kia từ trên xuống dưới, sau đó kéo ống tay áo Cố Hiểu Hoa nhỏ giọng hỏi: “Người kia là đồng nghiệp của anh hả?”
“À, đúng rồi…” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không không, đây là con gái cấp trên của anh.”
“À.”
Đức Phân nghĩ con gái lãnh đạo cũng là cấp trên của anh Hiểu Hoa, cả nhà lãnh đạo đều là cấp trên của anh Hiểu Hoa chứ đừng nói là con gái.
Đây chính là cái mà người ta gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, đến cả người thân của lãnh đạo cũng là cấp trên của anh Hiểu Hoa.
Thế nên cô nhất định phải nịnh bợ, lấy lòng cô gái này.
Làm vậy có lợi cho anh Hiểu Hoa, anh Hiểu Hoa còn phải nhờ vả người ta trông nom nhiều hơn nữa.
Đức Phân lập tức tươi cười, chủ động lớn tiếng chào hỏi người phụ nữ kia: “Chào cô, cô đã ăn cơm trưa chưa?”
Cô gái kia không để ý đến cô, chỉ cúi đầu cười một tiếng không rõ nghĩa. Sau đó cô ta lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Cố Hiểu Hoa, hất cằm: “Cố Hiểu Hoa, đây là khách nữ của anh hả?”
Đáy lòng Đức Phân hơi khó chịu.
Cô gái này chẳng coi ai ra gì cả.
Nhưng Đức Phân thông minh nghĩ, cô ta không coi ai ra gì vì có người cho cô ta tự tin. Thế nên, là ai cho cô ta tự tin đây?
Hai cô gái cùng lúc nhìn về phía Cố Hiểu Hoa.
Cố Hiểu Hoa rõ ràng rất quẫn bách, anh ta hoảng loạn không dám nhìn ai, ấp úng nói: "Không, không phải, đây là… là em họ tôi!"
“…” Nụ cười dịu dàng trên mặt Đức Phân cứng đờ.
Bàn tay đang nắm ống tay áo Cố Hiểu Hoa rũ xuống cạnh mép quần, vô thức nắm chặt lấy.
Thật ra Cố Hiểu Hoa liếc thấy động tác của cô nhưng vẫn giả vờ như không thấy, anh ta quay lại thản nhiên nói chuyện với người phụ nữ kia: "Nhàn Nhã, sao cô lại ở đây?"
"Tôi đến tìm Linh Linh chơi nhưng cô ấy vẫn chưa tan làm nên tôi mới ở lại ký túc xá của cô ấy ngủ một giấc."
Linh Linh chính là Phương Linh Linh, là đồng nghiệp nữ của Cố Hiểu Hoa. Cô ta cũng ở tại ký túc xá dành cho công nhân viên chức, hai người ở cùng một tòa ký túc xá và cùng một tầng.
Cố Hiểu Hoa đang định nói gì đó, Trương Nhàn Nhã thướt tha đến gần, vừa đi vừa hỏi: "Em họ anh tên là gì? Sao chẳng thấy anh giới thiệu cho tôi vậy?"