Chương 5: Hoàn mỹ

Sáng sớm của Từ Di Nhiên luôn trong tình trạng hỗn loạn.

Cô sẽ không bao giờ có được đồng hồ sinh học chuẩn xác như của Từ Gia Trí, ngay cả khi không có đồng hồ báo thức, thì cô vẫn có thể mở mắt vào 6 giờ 30 mỗi sáng.

Đồng hồ báo thức của Từ Di Nhiên cần phải chuẩn bị từ bốn đến năm lần thì mới miễn cưỡng đánh thức cô dậy trước thời gian chết được.

Bây giờ là 6 giờ 50, Từ Gia Trí không có ở trong phòng, Từ Di Nhiên mơ màng nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước, hẳn là Từ Gia Trí chạy bộ buổi sáng về rồi, anh đang tắm rửa.

Cô xuống giường, cởϊ áσ ngủ trên người ra, cô vốn muốn thay quần áo trước khi Từ Gia Trí tắm xong nhưng mọi thứ đã bị chặn lại bởi cái cúc cài nội y của cô.

Từ Gia Trí đẩy cửa phòng tắm ra, thấy cô gái nhỏ đang hoảng loạn dùng hai tay nắm chặt cúc áσ ɭóŧ, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, suýt chút nữa nhảy dựng lên trước tủ quần áo, anh cười một tiếng bước qua.

“Đừng giật mình nữa, để anh giúp em.”

Từ Di Nhiên nghe lời buông nội y ra, từ góc độ của Từ Gia Trí có thể tinh tường nhìn thấy bộ ngực hơi nhô cao của thiếu nữ.

Hai núʍ ѵú hồng hào ở phía trên đã hơi cứng lại dưới sự tác động của máy điều hòa, được mạ lên một lớp viền trắng mềm mại bởi ánh sáng ban mai hắt vào trong khe hở của cánh cửa.

Từ Di Nhiên chỉ cảm thấy lớp vải bông mềm mại trên ngực hơi thắt lại, người đàn ông phía sau không để ngón tay của mình chạm vào da thịt cô, anh giúp cô cài chiếc nội y xong xuôi.

“Được rồi.” Anh buông tay ra, lấy bộ đồng phục học sinh trong tủ đưa cho cô: “Anh cũng về phòng mặc đồ đây, chút nữa anh sẽ đợi em ở dưới tầng.”

Cơ thể Từ Gia Trí chỉ đơn giản quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên còn chưa kịp mặc đồ, đường cong cơ bắp không khoa trương cũng không bành trướng, thấp đến mức cô khó có thể nhìn thấy lúc anh mặc quần áo vào, chỉ cảm thấy anh cao và mảnh khảnh mà thôi.

“Được, anh trai.”

Nhìn thấy Từ Gia Trí ra khỏi phòng, Từ Di Nhiên thoát hỏi trạng thái hoảng hốt vừa nãy, cô chậm rì rì mặc đồng phục vào, khi đeo cặp sách xuống tầng, cô đã thấy Từ Gia Trí ăn mặc chỉnh tề ngồi vào bàn, anh đã trở lại thành Từ Gia Trí hoàn hảo ấy rồi.

Một đặc điểm nổi bật của trường ngoại ngữ Khánh Thành là giáo viên dạy môn chính không dạy môn phụ, kể cả cấp ba cũng không.

Cô thực sự ngủ muộn vào đêm qua, đùi hôm nay cũng đau nữa, sau khi tạm biệt Ngải Trà Trà trong giờ thể dục, cô nằm lên trên bàn và bắt đầu muốn ngủ một giấc.

Nhưng cô không ở một mình trong lớp học, còn một cậu nam sinh khác, cũng không có vẻ gì là khó chịu, cậu ta đang dùng điện thoại chơi game.

Còn mở loa nữa.

Các lớp ngoại ngữ sẽ được phân loại mỗi học kỳ, đến học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp ba mới thôi, Từ Di Nhiên mới được phân vào lớp hiện tại, nhưng vào ngày thứ hai đi học, cô mới chỉ quen mỗi Ngải Trà Trà.

Từ Di Nhiên không quen biết đối phương, cô ngại ngùng nói ‘Cậu có thể yên lặng chút được không’, và cô tiếp tục quay đầu nhìn về phía cậu nam sinh ấy.

Sau khi liếc nhìn hai cái, Từ Di Nhiên dường như nhớ ra người này là ai.

Ngải Trà Trà đã nói với cô rằng trong trường có một huyền thoại, đại khái là chiến tích hút thuốc yêu đương uống rượu đánh nhau của cậu ta, còn mẹ nó là kiểu huyền thoại học bá nữa.”

“Có tiền có sắc, thành tích học tập còn tốt, vô địch rồi.” Nguyên văn lời của Ngải Trà Trà là như vậy.

Tống Tinh Dục chơi được một nửa trò chơi, cảm thấy có ai đó nhìn mình, cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy còn một người khác đang ngồi ở hàng đầu tiên của lớp học.

Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, làn da trắng trong veo trắng như ngọc, đôi mắt tròn xoe, ánh lên ý vẻ khiển trách, thật giống như đang nói ‘cậu đừng làm ồn nữa được không’.

Cậu ta phải nói rằng vóc dáng cô thật nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến cậu ta còn tưởng phía bên đó là túi của ai cơ.

Sau khi biết rằng mình không phải là người duy nhất ở trong lớp, Tống Tinh Dục tắt âm lượng điện thoại đi, và một lúc sau thì rời khỏi lớp với hai tay đút túi.

Cuối cùng lớp học cũng được yên tĩnh trở lại, Từ Di Nhiên nằm trên bàn ngủ trưa, rồi đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đặt trên bàn.

Cô mở mắt ra và nhìn thấy một chai sữa chuối thủy tinh.

“Ngại quá, nãy không chú ý còn có người khác.” Tống Tinh Dục dựa người vào bàn ở phía bên kia lối đi, đút tay vào túi, giọng điệu hơi thờ ơ: “Cho cậu thứ này, làm quà tạ lỗi.”

Từ Di Nhiên muốn ngoan cố nói không cần, nhưng khi thấy chai sữa đó là nhãn hiệu cô thích nhất, thì lời nói đột ngột chuyển thành: “Được rồi, sau này chú ý một chút.”

Nói xong, cô nhanh chóng cất sữa vào trong hộc bàn của mình, rồi nằm xuống bàn một lần nữa.

Hàm ý dường như là: Tôi không cần phải nói một câu nào với cậu cả.

Tống Tinh Dục nhướng mày, trong lòng nghĩ rằng cô giống như một con thỏ trắng nhỏ, khá lôi cuốn đó.