Chương 3: Thôi miên

Lâm Tương Tương nhìn mình trong màn hình TV trợn trắng mắt cầu xin anh trai làm, dáng vẻ dâʍ ɭσạи phóng đãng, thật muốn ngất đi luôn.

Nhưng, ngay cả khi cô nhắm mắt lại, những lời nói dẫm đãng vẫn chui vào tai cô không thiếu một chữ như cũ, tra tấn đầu óc cô.

“Tương Tương, anh biết em nhất thời không thể tiếp nhận. Nhưng… Trên thực tế, lúc chúng ta làʍ t̠ìиɦ, em rất hưởng thụ.

Em nhìn mấy bức ảnh kia, chính là chụp trong lúc quay phim. Chắc chắn em không nhớ rõ mình thích khẩu giao thế nào. Nếu anh nhớ không nhầm, lúc ấy anh đã không tắm hai ngày, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ như vậy, đã không được nhịn muốn để em giúp anh rửa sạch. Kết quả chẳng những em làm theo, còn nói côn ŧᏂịŧ anh trai thật ngon, em rất thích.

Chỉ cần bị anh thôi miên, Tương Tương em sẽ không có cách cãi lại mệnh lệnh của anh, chỉ có thể tuân theo.”

“Không, đừng nói nữa.” Lâm Tương Tương nhắm mắt lại, cô muốn lắc đầu, muốn che tai lại, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích, cô không làm được gì cả.

“Tương Tương, mở to mắt, nhìn màn hình.” Giọng nói của anh trai như mệnh lệnh mê hoặc, đôi mắt Lâm Tương Tương không nghe theo mở ra, nhìn chằm chằm TV.

Bản thân trên màn hình đã thay đổi kiểu tóc, cho nên, bọn họ không chỉ làm một lần?

“Anh, Tương Tương thật muốn dươиɠ ѵậŧ của anh trai, anh trai mau cắm vào, mau lấp đầy tiểu huyệt của Tương Tương.”

“Tương Tương, em gái tốt của anh, dươиɠ ѵậŧ tới.”

Màn hình TV, một cảnh xuân sắc kiều diễm, Lâm Thiên Hữu cầm dươиɠ ѵậŧ cực lớn thô cứng của mình cắm vào nhục huyệt của em gái ruột, thọc vào rút ra không ngừng phát ra tiếng nước “Phụt” “Phụt” da^ʍ mĩ và tiếng va chạm cơ thể, bởi vì va chạm mà dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra, chỗ giao hợp của hai người đã cọ ra bọt da^ʍ màu trắng, đôi tay Lâm Thiên Hữu cầm lấy hai bầu vυ" tròn trịa trắng mềm của Lâm Tương Tương, dùng môi mỏng bao bọc lấy đầṳ ѵú, dừng sức mυ"ŧ vào giống như đứa trẻ.

“A, thật thoải mái, anh, Tương Tương cảm thấy thật thoải mái.” Gương mặt của người con gái trong cuộn phim ửng hồng, nhíu mi, năn nỉ: “Anh trai, nhanh lên, sau hơn chút, cho em…”

Ngoài TV Lâm Tương Tương cắn môi, nhìn dáng vẻ si mê lúc mình và anh trai làʍ t̠ìиɦ say mê, tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

Thật ra, bằng suy nghĩ của cô với anh trai, sao lại chưa từng ảo tưởng làm chút chuyện thân mật với anh trai chứ? Chỉ là, ảo tưởng cuối cùng vẫn chỉ là ảo tưởng, trước sau rồi cũng biến mất sâu trong lòng không ai biết của thiếu nữ mà thôi. Bây giờ hiện thực tới quá đột nhiên lại quá kí©h thí©ɧ, làm cô hoàn toàn trở tay không kịp.

Giọng nói réo rắt của Lâm Thiên Hữu truyền đến từ bên tai, hơi thở dịu dàng phun cổ cô, Lâm Tương Tương lập tức cảm thấy tâm ý viên mãn: “Trước kia anh cũng không nghĩ đến, làʍ t̠ìиɦ sẽ nghiện, nhưng sau khi làm với Tương Tương em một lần, trong đầu anh cả ngày nghĩ về em, nhớ vυ" bự của em, nhớ tiểu tao bức của em, nghĩ muốn cùng em làm đến trời đất u ám. Em xem, đây là ghi chép làʍ t̠ìиɦ lần thứ ba của chúng ta.”

Nói xong Lâm Thiên Hữu giơ tay lên chỉ vào màn hình, tay hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài cân xứng, thoạt nhìn rất có hương vị cấm dục, nhưng, lúc đôi tay này nắm lấy vυ", lại cuồng dã không kiềm chế được như vậy.

Lâm Tương Tương nhìn bản thân trong màn hình, tiểu huyệt đối diện màn ảnh, bên ngoài huyệt thịt non hồng, môi âʍ ɦộ lúc đóng lúc mở giống như miệng nhỏ đang hô hấp, phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài không ngừng, vô cùng ướt.

Giọng nói đầy tìиɧ ɖu͙© của Lâm Thiên Hữu truyền đến từ TV: “Tương Tương, tiểu huyệt em đã ướt như vậy, muốn dươиɠ ѵậŧ anh trai sao?”

“Dạ, anh, em muốn dươиɠ ѵậŧ lớn, Tương Tương muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của anh trai. A a a, dươиɠ ѵậŧ vào được.”

“Tương Tương, em thả lỏng chút, có hơi chặt, anh không động được.” Lâm Thiên Hữu trong cuộn phim giống như bị tiểu huyệt em gái kẹp chặt, đành phải nhẹ nhàng từ từ đưa đẩy ra vào.

Mà Lâm Tương Tương, thoải mái mà kẹp hai chân bên hông Lâm Thiên Hữu, tiểu huyệt giống miệng nhỏ tham ăn, môi âʍ ɦộ co rút lại liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ nóng cứng của anh trai : “Nóng nóng, dươиɠ ѵậŧ của anh trai thật lợi hại, thọc vào rút ra kịch liệt trong tiểu huyệt Tương Tương.”

“Ừm, Tương Tương tiểu huyệt của em dính nhớp, bao vây lấy hết dươиɠ ѵậŧ của anh không ngừng hút vào trong!”

Không, đây không phải mình, Lâm Tương Tương cắn môi, cô không tin mình sẽ nói như vậy, cô không tin anh trai sẽ làm như vậy.

“Làm sao, đến bây giờ, em còn chưa tin sao, Tương Tương?”

Lâm Thiên Hữu ôm lấy Lâm Tương Tương từ phía sau, bàn tay to của hắn xuyên qua từ dưới nách, nắm lấy hai bầu vυ" nặng trĩu của em gái, ấn niết xoa nắn: “Có phải em đang nghĩ tại sao anh lại biết thôi miên không?”

Lâm Tương Tương không nói lời nào, mặt căng đến đỏ bừng, anh trai, anh trai ruột của cô, vậy mà đang sờ vυ" mình, tuy bây giờ cơ thể cô không động đậy, nhưng thần trí rất thanh tỉnh, bàn tay to của anh trai, nắm vυ" cô ở trong tay xoa bóp thưởng thức.

“Thật ra anh cũng chỉ học thông qua một số chương trình và chút sách vở mà thôi, không nghĩ đến thật sự thành công, Tương Tương em nói xem, anh của em là anh có phải rất giỏi không?”

“Gạt người, anh, anh đừng sờ nữa.” Lâm Tương Tương bị Lâm Thiên Hữu sờ đến nhũn cả người, nếu không phải bây giờ cô bị thôi miên cơ thể không thể động, chắc chắn hai chân đã mềm nhũn đến mức ngã xuống đất.

“Tương Tương, anh thật sự không lừa em. Tất cả đều là thật, em đã là người phụ nữ của anh.” Lâm Thiên Hữu xốc ngực em gái lên, hai bầu vυ" bự trắng tuyết mượt mà cứ nhảy ra như vậy, giống hai cái bánh bao trắng lớn, giữa bánh bao kia, còn khảm hai quả táo đỏ.

“Anh, chúng ta như vậy là không đúng, chúng ta là anh em, làm chuyện này là lσạи ɭυâи đó!” Nước mắt Lâm Tương Tương rơi xuống: “Anh, tại sao, tại sao anh muốn làm như vậy?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~