Chương 2: Video lσạи ɭυâи

Lâm Tương Tương ngồi trên giường, tay cầm bức ảnh còn đang run rẩy không ngừng.

Bức ảnh này, là ghép đi? Cô chưa từng làm chuyện này với anh trai, không, là không có cùng bất kỳ ai làm. Trước nay cô đều giữ mình trong sạch, đến bây giờ vẫn là xử nữ.

Nhưng nếu là ghép, tại sao hoàn toàn không nhìn ra dấu vết chế tác, nhưng, tại sao anh trai hắn muốn ghép ảnh như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng đối với mình…

Lâm Tương Tương nghĩ đến xuất thần, ngay cả Lâm Thiên Hữu mở cửa tiến vào cũng không phát hiện ra.

Lâm Thiên Hữu là vội vội vàng vàng trở về, hắn nhận được cuộc gọi của nhân viên chuyển phát nhanh, nên lập tức chạy từ sân bóng rổ vào trong nhà.

Hôm nay sẽ nhận được đồ, là một loại mị dược hắn mua được trên mạng, đồ vật kia cũng không thể để em gái nhìn thấy, suy cho cùng, có chút bí mật tạm thời vẫn chưa thể nói cho người thứ hai biết.

Nhưng, đến dưới tầng tiểu khu, nhìn thấy gương mặt đầy sức xuân của nhân viên chuyển phát nhanh từ thang máy đi ra, hắn biết sợ là bây giờ không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy vẻ mặt lưu luyến si mê của nhân viên chuyển phát nhanh kia giơ tờ giấy chuyển phát nhanh trong tay lên, giống như đang thưởng thức một tác phẩm xuất sắc tuyệt thế, nhìn chữ trên đó, nhẹ giọng đọc: “Lâm Tương Tương, thì ra cô ấy là Lâm Tương Tương.”

Nhìn dáng vẻ lưu luyến rời đi của nhân viên chuyển phát nhanh kia, Lâm Thiên Hữu ảo não đồng thời, trong lòng cũng có một ngọn lửa bùng lên, những ong bướm này, thật sự rất phiền phức!

Hắn vội vã đi thang máy lên tầng, mở cửa vào nhà, mới phát hiện chuyện lớn không tốt, cửa phòng mình bị mở, xem ra Tương Tương đã đi vào.

Hắn đá giày xuống, ngay cả dép lê cũng chưa kịp đi đã vọt vào trong phòng, liền nhìn thấy em gái ngây ngẩn ngồi bên cửa sổ của mình trong bóng tối, hộp chuyển phát nhanh đặt trên bàn, cũng chưa bị mở ra.

“May quá, may quá.” Hắn thầm nghĩ, may mà em gái không nhìn đồ bên trong, nếu không hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

Lâm Thiên Hữu hít sâu mấy hơi, lau mồ hôi trên trán, lại sửa soạn vẻ hỗn loạn làm bản thân thoạt nhìn không hoảng loạn lắm, mới giơ tay mở đèn phòng.

“Tương Tương, tại sao em lại ở trong phòng anh?” Lâm Thiên Hữu biết rõ còn hỏi, giọng nói của hắn nghe rất vững vàng, nhưng vẫn có một chút ám đào mãnh liệt.

Vốn dĩ Lâm Tương Tương đang ngẩn người, bị ánh đèn đột ngột sáng lên hồi thần lại, nhìn Lâm Thiên Hữu đứng ở cửa phòng, cô đột nhiên cảm thấy anh trai cùng lớn lên từ nhỏ rất xa lạ, dường như chưa từng quen biết hắn.

“Em… Vừa có chuyển phát nhanh của anh, em muốn giúp anh đưa vào trong phòng.” Cô giải thích, đối mặt với gương mặt đẹp trai của anh trai, lại nghĩ đến những bức ảnh kẹp trong truyện tranh, mặt đỏ lên, cúi đầu.

Cô thật sự rất muốn biết rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời này, cô thật sự không nói ra được, ngay cả khi nghĩ lại hình ảnh trên bức ảnh, cô cảm thấy tao hoảng.

Lâm Thiên Hữu cũng không phát hiện sự khác lạ của em gái, vừa thu dọn đồ trên giường trên bàn của mình, vừa cất hộp chuyển phát nhanh đi: “Con nhóc nhà em, tuy rằng chúng ta là anh em không sai, nhưng, anh trai vẫn hy vọng em có thể tôn trọng sự riêng tư của anh có biết không?”

Riêng tư? Nghe Lâm Thiên Hữu dùng giọng nói giảng dạy nghiêm trang dạy bảo mình, Lâm Tương Tương cảm thấy rất không thoải mái, cũng ủy khuất.

“Riêng tư? Anh, em biết em không nên tùy tiện vào phòng của anh, nhưng, nếu em không vào, em sẽ vĩnh viễn không biết, vậy mà anh lại dùng gương mặt em gái mình để ghép thành loại ảnh này!”

Lâm Tương Tương xấu hổ và giận dữ ném bốn bức ảnh kia lên người Lâm Thiên Hữu, cô không nhịn được, nước mắt tràn mi. Cô thật sự không nghĩ tới, anh trai vẫn luôn hoàn mỹ trong lòng mình như vậy, vậy mà lại có hứng thú như thế.

Lâm Thiên Hữu sửng sốt, nhưng không trả lời em gái, hắn cau mày nhặt bức ảnh trên đất lên, nhìn qua từng tấm, một lúc lâu sau, mới cười khổ nói: “Ghép? Xem ra em đã phát hiện. Anh nghĩ rằng mình trở về nhanh còn kịp, lại không nghĩ rằng em đã nhìn thấy.”

Hắn giơ tay ôn nhu vuốt ve gương mặt em gái trên bức ảnh, động tác kia mềm nhẹ dịu dàng, giống như đối xử với đứa trẻ quý giá, trong ánh mắt nhìn chăm chú người con gái trên bức ảnh có một loại giống như tình yêu điên cuồng.

“Xem ra tính cảnh giác của anh vẫn quá thấp, vậy mà hôm nay ra ngoài lại quên khóa cửa, hoặc là, đáng lẽ anh nên cất ảnh ở nơi an toàn hơn mới đúng? Nhưng, nếu em đã biết, vậy cũng không có cách nào, anh chỉ có thể ám chỉ với em, nếu không, nếu như em phản kháng, anh làm em bị thương sẽ không tốt.” Trong mắt Lâm Thiên Hữu lướt qua một tia sáng.

Ám chỉ? Lâm Tương Tương thấy anh trai đang nói cái gì kỳ lạ, đã thấy Lâm Thiên Hữu nâng tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng ngón búng “Bang” một cái trước mắt em gái, ngay sau đó, Lâm Tương Tương hoảng sợ phát hiện, cơ thể của mình, hình như không động đậy được.

“Anh, đây là có chuyện gì? Anh làm gì với em, tại sao cơ thể của em không động đậy được?” Cô phát hiện cả người chỉ có miệng động đậy được.

Lâm Thiên Hữu lại đi đến trước TV bắt đầu công việc lu bù: “Những chuyện này nói ra cũng rất phiền phức, vẫn nên để Tương Tương em tận mắt nhìn mới giải thích được.”

“Xem gì?” Lâm Tương Tương không hiểu gì.

Lâm Thiên Hữu quay đầu, khóe môi cong lên, hắn cười xấu xa đẩy một đĩa CD vào máy chiếu phim: “Chính là cảnh lúc Tương Tương em trở thành thịt chậu của anh trai, đĩa kỷ niệm này chính là tất cả ghi chép.”

Nói xong, cơ thể Lâm Thiên Hữu không ngăn TV nữa, hình ảnh cực kỳ dâʍ ɭσạи trên TV cứ không che giấu như vậy mà chiếu thẳng vào mắt Lâm Tương Tương.

“Này… Đây là gì…” Lâm Tương Tương quả thực không thể tin vào mắt mình.

Nam nữ trẻ tuổi trần như nhộng ôm nhau cọ xát dươиɠ ѵậŧ trên màn hình, không phải cô và anh trai, thì là ai?!

Giọng nói của anh trai trong cuộn phim vẫn dễ nghe như cũ, lại mất đi trầm ổn như bình thường, căng thẳng hơn chút: “Tương Tương, đây là lần đầu tiên của em, đau sao?”

“Ừm, sẽ đau chút, nhưng, vì là anh trai, cho nên Tương Tương không sợ, anh trai vào đi, Tương Tương muốn anh trai.”

Không không không! Chuyện này không thể là thật! Lâm Tương Tương trừng lớn mắt nhìn màn hình, nếu là thật, tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?!

Lâm Thiên Hữu nhìn ra suy nghĩ của cô, đi đến bên cạnh Lâm Tương Tương, liếʍ hôn tai cô: “Tương Tương, đến bây giờ em còn không biết sao? Giống như bây giờ cơ thể em không động đậy được, là anh thôi miên em.”

Thôi miên? Lâm Tương Tương choáng váng, vậy mà anh trai thôi miên mình làm chuyện này? Bọn họ là anh em ruột mà.

Dù cho đáy lòng cô vẫn luôn có tình cảm khác anh em bình thường với anh trai, nhưng… cô thật sự không nghĩ đến, sẽ xảy ra chuyện như vậy!

Cuộn phim vẫn đang chiếu, Lâm Tương Tương không muốn xem, lại không biết tại sao, không rời mắt được.

Cô nhìn dươиɠ ѵậŧ thô to của anh trai để ở miệng huyệt ướt đẫm của mình, “Phụt” một tiếng lập tức cắm vào.

“Tương Tương, anh cắm vào đây!”

“Ừm. Anh, em cảm nhận được, côn ŧᏂịŧ anh, thật nóng, cứng quá!”

“Anh, xin anh bắn tinh vào tử ©υиɠ Tương Tương đi, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh lấp đầy tử ©υиɠ Tương Tương!”

Trời ạ, đây là gì?! Lâm Tương Tương thật sự không thể tin được, vậy mà mình có thể nói ra lời dâʍ đãиɠ như vậy, hơn nữa, mình trong hình ảnh, ngẩng cổ, gương mặt đều ửng đỏ sau khi nhuộm đẫm tìиɧ ɖu͙©, tất cả mê mang trong mắt đều là khát vọng với cơ thể anh trai, thoạt nhìn say mê như vậy, trầm mê hòa thân làm chuyện lσạи ɭυâи với anh trai như vậy.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~