Buổi sáng, ngày05/8 Trên dãy hành lang là hình ảnh chàng trai mặc áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần với khuôn mặt có chút bi thương vừa chạy vừa hét lớn:
“ Làm ơn tránh đường. Làm ơn tránh đường.... Cố lên! Dương Hàn Đông, mày làm được mà... Aaaaa”
“ Dương Hàn Đông, đứng lại!.”
Mấy cậu bạn chạy phía sau dù có gọi thế nào thì Dương Hàn Đông cũng không còn tâm trạng để quan tâm nữa. Kỳ thực, người ngoài nhìn vào còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh con cừu non vừa trốn thoát khỏi hang sói rồi bị đám sói phát hiện và ráo riết đuổi theo nữa.
Về phía Dương Hàn Đông chỉ nghĩ tới tình trạng hiện tại của bản thân mà không thèm quan tâm bản thân đã chạy lạc vào nơi nào. Giải quyết xong đã rồi tính tiếp.
“ Oa... thật thoải mái nha. Đây chính là thiên đường rồi.” Vẫn còn đang tận hưởng cảm giác khi trút bỏ được gánh nặng. Đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ mới phát hiện ra bản thân dường như đã mắc phải một sai lầm lớn:
“ Giấy đâu rồi? Phải làm sao bây giờ? Khi nãy chỉ lo chạy mà quên không đem theo giấy . Trời ơi, Dương Hàn Đông mày thật giỏi đó nha... huhuhu”
Bên ngoài có mấy nam sinh cứ thập thò không dám vào trong, có thách họ cũng không dám vào. Vì đây là WC nữ mà! Đã thế bên trong còn có mấy nữ sinh ở đó nữa. Bên ngoài thì có nhiều bạn học nhìn chằm chằm vào đám nam sinh đang ở phía trước WC với ánh mắt khinh bỉ, quái dị. Thấy tình hình không ổn, đám nam sinh nọ liền che mặt chạy về trong lòng thầm cầu nguyện cho bạn học nào đó không bị phát hiện hoặc chỉ cần khi trở ra sẽ bình an vô sự.
Đang ngồi gặm nhấm nỗi đau thì Dương Hàn Đông nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động liền mở miệng cầu cứu:
“ Người anh em, cậu có giấy lau không? Có thể cho tôi xin ít không? Tôi vội quá nên không mang theo. Sau này sẽ báo đáp cậu sau. Tôi là Dương Hàn Đông 12A1, Viện nghiên cứu K. Tôi nổi tiếng lắm, cậu cứ đến đó nói là bạn của tôi thì họ sẽ chỉ cho chỗ tôi ở thôi nên cậu không sợ bị lừa đâu. Nếu thích tôi có thể viết tặng cậu một bài hát, nếu không thì tôi trả hẳn cậu một bịch giấy luôn, có thể dùng cả năm nha. Thấy thế nào? Không tồi chứ? Mau, cho tôi ít giấy.”
Ngồi luyên thuyên giải thích một tràng cuối cùng “người anh em” phòng bên cũng nhủ lòng thương đưa qua gầm tấm ngăn cách cho Hàn Đông một mảnh giấy có ghi dòng chữ “ Xin lỗi, tôi không mang theo giấy. Cơ mà bạn học Dương này, cậu hình như đi lệch hướng rồi, đây là WC NỮ.” Đọc xong dòng chữ này cậu muốn đập đầu chết cho xong, đi nhầm vào đâu không đi lại vào đúng WC nữ đã thế lại còn bị phát hiện nữa. “Người anh em” phòng bên một lúc sau còn đưa thêm cho Dương Hàn Đông thêm một mẩu giấy nữa, có ghi thêm dòng chữ “ Chúc bạn may mắn lần sau.”.
Dương Hàn Đông nhủ thẩm: “Bình tĩnh. Bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh.”
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng ra nói hai chữ: “Cảm ơn”.
“Người anh em phòng bên” kia sau khi nghe được lời cảm ơn chân thành từ “người anh em kia” liền cười ha ha. Thực sự không chịu được nữa rồi.
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay không tốt, sáng nay Nghiên Dương lại dậy muộn lên hậu quả bị trễ giờ học thể dục, thầy giáo liền phạt cô chạy 5 vòng sân. Con số thì ít đấy nhưng sân thể dục này quá lớn rồi. Đang muốn xả giận lên ai đó thì tự dưng lại có người tìm đến khiến cô thầm cảm ơn ông trời đã thấu hiểu lòng cô.
Dương Hàn Đông sau khi nghe thấy tràng cười kia kết thúc, căn phòng cũng im lặng liền thò đầu ra khỏi cánh cửa dò xét xác thực lại xem bản thân đang lưu lạc ở phương trời nào.
“Đúng là WC nữ thật! Cậu ta quả là người đáng tin tưởng đấy!”
Đến giờ nào rồi mà còn có thể buông lời khen “người anh em” đó vậy.