Chương 1: Hệ thống thu dọn ký ức

Mang Chủng, ngày 6 tháng 6

-Cậu xem. Ở đây nhiều sao chưa này. Còn có cả trăng thanh gió mát nữa. Tuyệt quá rồi! Mau tận hưởng đi! Ở thành phố rất khó để được ngắm bầu trời đêm đầy sao này đấy! – Giọng cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ ngồi bên cạnh đang lải nhải.

Đúng vậy! Ngày mai phải về rồi, làm gì còn cơ hội để được ngắm cảnh bầu trời đêm này chứ. Cô đứng lên rồi dang rộng tay để đón những làn gió mát, từng đợt gió nhẹ mang theo cả hương hoa len lỏi xuyên qua từng sợi tóc rồi rời đi không chút luyến tiếc. Đứng trên cầu nhìn xuống dòng nước phía dưới, ánh trăng như đang an ủi, như đang níu kéo.

Thấy người bên cạnh đứng đần người ra, cô gái tóc hạt dẻ lên tiếng: “ Cậu ta thật đáng chết. Đi lâu như vậy, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có. Đừng buồn. Hoàng hôn hôm nay tuy không đẹp nhưng bình minh ngày mai chắc chắn sẽ mỉm cười chào đón cậu. Đi về thôi, tớ nhớ chiếc giường êm ái kia rồi!”

Cô thật lòng cảm ơn ông trời vì đã đem đến cho cô một người bạn tốt như vậy. Hạ Vũ là người bạn đầu tiên mà cô quen được khi chuyển nhà đến Lam Thành. Tính cách rất thân thiện, hòa đồng và đặc biệt nói rất nhiều. Hàng ngày đều đi bên cạnh cô lảm nhảm đủ điều, nào là “ Hôm nay, Cục Cưng ( giống chó Chihuahua) nhà tớ lại rụng thêm ít lông rồi. Cậu nói xem có khi nào nó sắp hói rồi không? Nếu thực sự như vậy thì tớ đây sẽ rất buồn đó.” Hoặc là “ Tớ phát hiện đám con trai khoa mình không ai ‘thẳng’ cả....” Haizzz, có lẽ chỉ có mình cô mới có thể đủ kiên nhẫn để nghe cô bạn này ‘tâm sự’ thôi.

Chuyến xe đêm về thành phố gấp ngày hôm qua làm cô sáng nay vẫn còn lăn lộn trên giường chưa chịu dậy. Thực sự là không thể ngủ được. Hôm qua sau khi đứng ngắm sao trên cầu xong rồi trở về nhà trọ ở phố Tây Hoa, vừa nằm chợp mắt thì có tin nhắn nhà trường thông báo rằng thay vì buổi chiều học, lịch lọc sẽ chuyển sang buổi sáng làm cô và Tiểu Hạ mau chóng đặt xe rồi về luôn trong đêm. Khi đó cũng đã hơn gần 12h đêm rồi. Hứ... làm gì có trường học nào mà lật mặt nhanh vậy chứ!

Đáng ra, vào thời gian này là kỳ nghỉ hè rồi mới phải. Nhưng không, những học sinh chăm ngoan như tụi cô thì làm gì có khái niệm nghỉ hè chứ. Đùa thôi, trường cô đang theo học là trường đại học cấp quốc gia. Ngôi trường này có một điểm hơi kỳ quái là những sinh viên năm 2,3 đều không được nghỉ hè, thay vào đó là những giờ học ngoại khóa hoặc những tiết học chuyên sâu. Là trường đại học ghép nổi tiếng – Đại học K trực thuộc thành phố Lam Thành. Nói là đại học ghép vì trường tích hợp cả trường bậc cao trung ( trường Trung học phổ thông) và giáo dục bậc cao( hệ cao đẳng, đại học) - nơi “ tụ tập” của nhiều thánh ăn, vì nơi đây có rất nhiều món ăn ngon, xung quanh trường có vô vàn quán ăn, nhà hàng mở 24/24; nơi của những con mọt sách hoặc là địa điểm lý tưởng ngắm các nam thần miễn phí, mơ tưởng về một gia đình hạnh phúc với những đứa con trắng trắng tròn tròn... ( ha ha ha...); hơn nữa phong cảnh trường cũng vô cùng mê hoặc lòng người. Kiến trúc Đại học K được xây dựng theo từng khoa. Nếu là khoa Nghệ thuật thì kiến trúc mang khuynh hướng cổ xưa với đường đi được rải đá cuội nhỏ màu trắng rất đẹp, hai bên là hàng liễu rủ xanh mát.

“ Cục cưng, nhanh lên! Sắp trễ học rồi.” Hạ Vũ vừa chạy vừa nói lớn. Nhưng kì thực, người nên nói câu đó là cô mới phải, cô đang chạy phía trước Hạ Vũ cơ mà.

“Cục cưng? Bạn học Hạ Vũ, tớ không phải là Cục Cưng nhà cậu đâu.”

“ Cũng giống nhau cả thôi. Cả hai tớ đều rất thích a.”

“ Không được, không được. Mau đổi cách gọi đi!”

“ Vậy gọi là Tiểu bảo bối đi.”

“ hơ hơ...”

Cũng may mắn làm sao hai người cũng kịp chuyến xe bus đến trường. Trời ơi! Có phải là cô vẫn đang nằm mơ không? Chuyến xe này quá tải rồi. Quá nhiều sinh viên của trường cô. Bình thường đâu có tới mức này chứ! “ Có phải không có thời gian đi kiếm miếng cơm manh áo nên giờ tất cả đều đi xe bus để tích góp làm giàu không?” Suy nghĩ đó vừa mới hiện ra đã bị tiếng nổ cách đó không xa làm tan biến hết.

“ Ai? Là ai làm vậy hả?” Bác phụ xe với khuôn mặt sợ hãi lớn tiếng quát lên.

Cách đó không xa có một cậu thanh niên ăn mặc có chút dễ thương, chắc là sinh viên năm nhất lên tiếng xin lỗi cùng với đôi mắt sắp khóc :

“ Là cháu ạ. Cháu xin lỗi, tại quả bóng bay này chất lượng không tốt, độ đàn hồi cũng rất kém nên....”

“Con trai bây giờ đều đáng yêu vậy sao???”

“Cậu đừng có mà ‘trâu già gặm cỏ non’ nha! Tha cho đứa bé tội nghiệp đó đi.”

“Nhưng mà không phải rất dễ thương sao. Nếu tớ và cậu bạn học đó thành một đôi thì...ss...aoo...n..hỉ ?”

Cô phải bịt kín cái loa phát thanh này lại nếu không sẽ gây ra nhiều tin đồn thất thiệt lắm.

“Nghiên Dương, cậu khát không? Tớ đi mua nước nhá! Cậu vào lớp trước đi. Bye bye”

“....” Nghiên Dương còn chưa kịp load hết thì cô bạn Hạ Vũ đã chạy đi xa rồi. Vẫn còn 15 phút nữa mới đến giờ học nên Nghiên Dương quyết định đi loanh quanh để ‘gϊếŧ’ thời gian nhưng đôi chân lại không tự chủ mà đi tới dãy nhà có kiến trúc phương Tây hiện đại đối lập hoàn toàn với bộ Hán phục truyền thống màu lam viền đỏ mà cô đang mặc.

“ Viện nghiên cứu K” bốn chữ này hiện rõ trước mắt cô, rõ tới mức nước mắt tự rơi lúc nào không hay. Đúng vậy, đây chính là nơi người con trai mà cô thầm yêu suốt gần ba năm qua sinh sống và học tập. Viện nghiên cứu K là nơi dành cho những sinh viên ưu tú thuộc ngành hóa học, ngoại ngữ, âm nhạc, sinh học... Đa phần là những sinh viên được tuyển thẳng từ các trường Trung học, đạt giải cao trong các cuộc thi cấp thành phố, quốc gia và cũng là nơi cho các giáo sư thực hiện nghiên cứu. Điều kiện sinh hoạt ở đây cũng rất tốt.

“Tiểu Nghiên nhi, cậu xem bài kiểm tra này của tôi được điểm tối đa. Có phải cậu nên thưởng gì đó cho tôi không?”

“ Tiểu Nghiên nhi, có phải cậu thích con trai chơi bóng rổ không? Hay là tôi cũng học nhá?”

“ Tiểu Nghiên nhi, hôm nay tôi bị ốm rồi! Có thể hay không cho tôi ôm cậu một lúc liền hết bệnh ngay.”

“ Tiểu Nghiên nhi, Dương Hàn Đông tôi là thẳng nam. Đừng gán ghép tôi với những người khác được không? Tôi đây chỉ thích mình cậu thôi.”

“ Tiểu Nghiên nhi, hôm nay tôi trốn tiết để đi dã ngoại với cậu đó. Mau khen tôi đi!”

Từng dòng hồi ức cứ ẩn hiện trước mắt Nghiên Dương, hình ảnh chàng trai có thân hình cao mảnh khảnh trong bộ trang phục được là thẳng tắp đang làm mấy trò ấu trĩ trước mặt cô mà không cần quan tâm đến thể diện này thực sự khiến cô muốn đem về giấu kín đi, ngay lập tức.

“ Tiểu Nghiên nhi, tôi muốn nói với em là I.D.W.T.L.Y ( I don’t want to leave you – I don’t want to lose you)

Xuất hiện trong những đoạn phim ảnh, tiểu thuyết

Ôm lấy nhau trong ống kính rồi lại hiện lên cảnh chia tay

Những tình tiết trong hồi ức cứ luân phiên xếp chồng lên nhau

Làm mờ đi quá khứ

Tình yêu của em, từng chút từng chút một

Từng vòng từng vòng một, tựa như sợi dây bị đứt

Anh đã từng tâm tâm niệm niệm những lời thề son sắt

Thời gian khiến ngày hôm qua thay đổi

Thế nên tình yêu này cũng theo đó mà tan biến

Trái tim em lức tỏ tường, lúc mơ hồ

Phân tán rải rác, thiếu đi dưỡng khí

Anh lấy đi hơi thở của em, chẳng quan tâm em sẽ thế nào

Tình yêu đang bị vây hãm nơi bờ vực, đợi chờ sự cứu vớt...

( Vây giữ )

“ Nghiên Dương, Nghiên Dương.... Bạn học Nghiên đâu rồi? Chưa tới lớp sao?” Giọng giáo viên thanh nhạc vang lên, khuôn mặt dần tối dần, âm vực cũng trở nên nặng hơn: “ Cái lớp này rốt cuộc có coi tôi ra gì không? Nếu đã không thích học thì đăng kí làm gì hả?”

Bầu không khí u ám bao trùm toàn bộ lớp học. Không một học sinh nào dám ho he nửa lời. Nếu là ngày thường thì học sinh trong lớp đã ồn ào lên tiếng bàn tán mọi chuyện trên trời dưới đất rồi nhưng hôm nay lại im lặng, ngoan ngoãn ngồi nghe. Nhìn thử xem, lớp học hôm nay được mấy mống chứ. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ được gần 20 người, mọi hôm phải kín cả giảng đường này, cũng tầm 80-90 người.

Tống Hi lão sư nổi tiếng là giáo viên nghiêm khắc, không những thế lại còn là giáo viên có bộ sưu tập hình phạt “ đầy thú vị” nữa.

Bên ngoài cửa lớp có một cái đầu đang thập thò khiến Hạ Vũ không khỏi tò mò. Bạn học Hạ liền cúi người xuống để đi ra ngoài xem “kẻ tình nghi” kia là ai.

“Hóa ra là bạn học Nghiên. Cậu đang làm gì ở đây vậy? Chơi trò trốn tìm sao? Vậy mà không rủ tớ. Chúng ta cùng chơi mới vui chứ!”

Thật là muốn độn thổ mà.

“ hơ hơ... Bạn học Hạ cũng có hứng thú sao? Nếu mà...”

Câu nói chưa kịp nói hết thì không biết tự bao giờ giáo viên thanh nhạc Tống Hi đã ngồi bên cạnh gia nhập làm cô và Hạ Vũ một phen hồn bay phách lạc. Sau khi hoàn hồn lại thì là cảnh hai nữ sinh mặc Hán phục đẹp lộng lẫy đang xách hai tay hai xô nước đi vòng quanh sân tập thể dục. Thật đúng là mất mặt mà.

“ Con về rồi ạ! Ba, mẹ, con đói rồi. Hôm nay mệt chết mất!”

“ Mau thay đồ rồi ra ăn cơm đi.”

“ Dạ vâng.”

Vừa vào phòng Nghiên Dương nhảy luôn lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc. Hình phạt ban nãy của Tống lão sư thực sự quá cao tay rồi. Hình tượng băng lãnh mà cô đã cất công gây dựng suốt bao năm qua bây giờ liền bị phá tan, không lưu lại chút dấu vết nào.

“ Nghiên Dương, Hạ Vũ cười tươi lên nào. Đúng vậy, cười tươi lên nha! Một, hai, ba...” – Tách tách tách- tiếng máy ảnh kêu báo hiệu bộ album ảnh để đời chỉ chực chờ tốt nghiệp sẽ tung ra toàn bộ. Đám người này thật xấu xa mà, dù sao cũng là bạn học, có nhất thiết phải làm vậy không chứ! Bây giờ có kêu gào thì cũng có được gì. Lăn lộn vài vòng rồi chạy ra ăn cơm khi nghe thấy tiếng mẹ giục cô.

Nghiên Dương- đứa con gái độc nhất của nhà họ Nghiên. Năm nay đã là sinh viên năm 3 trường Đại học K, đang ở chung với bố mẹ. Ban đầu ngỏ ý muốn ở KTX cùng với bạn học nhưng ba mẹ liền đạp tắt lời thỉnh cầu đó của cô ngay, vì sao ư? Vì cô không biết nấu ăn, đã vậy lại còn hay thức khuya dậy muộn nữa. Nếu để cô ra ngoài sống chắc chắn sẽ sớm bị đuổi học vì tội đi học muộn mất thôi.

“ Cuốn sách này mình đã đọc rồi. Không mua. Còn cuốn này, hình như đọc rồi. Vẫn là không mua...” Nằm lì trên giường lướt web chọn mua sách mà mãi vẫn chưa tìm được cuốn nào ưng ý thì ba cô ở ngoài nói vọng vào:

“ Dương nhi, con lại mua sách nữa à? Thư phòng của ba sắp đổi thành tên con rồi đấy! Hôm nay, mẹ con đã dọn bớt sách của ba đem vào nhà kho rồi. Thật không công bằng chút nào. Đừng mua nữa đó!”

“ Con bé thích thì cứ để nó mua đi, ông càm ràm gì chứ. Mấy cuốn sách đó của ông đều bám bụi hết rồi. Tôi không thích bụi.”

“ Bà... bà... dù sao tôi cũng là chồng bà, cũng là ba của nhóc con đó.”

“ Nhưng ông không phải con của tôi. Nếu muốn giữ lại mấy cuốn sách đó, được thôi. Nào, gọi một tiếng ‘mama’ đi.”

“ Bà.... bà...”

Nghiên Dương quen rồi, hơn 20 năm sống trên đời này cô chưa từng thấy qua đôi vợ chồng già nào mà còn có cách trò chuyện trẻ con như vậy. Như vậy cũng rất tốt a.

Như chợt nhớ ra gì đó, cô nhảy xuống giường chạy nhanh qua thư phòng tìm kiếm chiếc hộp màu xanh thẫm nhưng nó đã biến mất rồi, thay vào chỗ đó là một chậu xương rồng nhỏ và mấy cuốn sách sử học được xếp ngăn nắp. Cảm giác khi ấy như vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Đúng vậy. Chiếc hộp đó rất quan trọng đối với cô. Đó là tất cả hồi ức của cô với người đó.

“ Dương nhi, con tìm chiếc hộp đó sao?”

“ Con... con không có.”

Đôi mắt long lanh đó, bà biết đứa con gái nhỏ này vẫn chưa thể quên được, bà cũng không nhẫn tâm tự ý vứt bỏ món đồ quan trọng đó nên khi dọn dẹp đã để gọn nó vào trong ngăn tủ phía dưới.

“ Mẹ để nó ở trong ngăn tủ cuối cùng, thứ ba bên trái.”

“ Dạ?”

Thời tiết tháng 6 ở Lam Thành tuy không quá nóng nhưng với đứa chịu nhiệt kém như Nghiên Dương thì quả thực là cực hình rồi. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái trong bộ váy màu trắng đang đứng trên cầu khiến người qua đường có chút lo lắng, sợ hãi. Người ta còn tưởng cô bị thất tình rồi định tự tử nữa chứ. Haizz ... Có người nào muốn nhảy cầu mà còn cầm theo nước uống và đang đứng ăn nốt cây kem không? Sợ nhảy xuống đó rồi không đủ nước uống hay sao?

Cầm trên tay chiếc hộp đầy kỷ niệm đó, muốn bỏ đi cũng rất khó nhưng nếu không làm vậy thì sau này cô sẽ không dám yêu thêm một ai nữa. Cô không muốn ế đâu. Nghiên Dương đem từng tấm ảnh mà hai người chụp chung với nhau, từng tấm từng tấm bay theo gió rồi hạ cánh xuống mặt nước theo dòng nước mà trôi dần ra xa, cuốn theo cả tình yêu đầy ngây dại đó nữa. Biến mất khỏi tầm mắt cô.

Một khi đã quyết tâm quên đi một ai đó, nhất định bản thân phải làm được. Dù biết là sẽ rất thống khổ nhưng nếu bạn không nhẫn tâm quên đi thì sau này bạn sẽ phát hiện ra bản thân thực sự rất ngu ngốc, yếu đuối, ngay cả việc quên đi một người cũng không thể làm được, vậy làm sao có thể đối mặt với xã hội đầy giả dối này đây.