Chương 10: Thân cận

Từ lúc hắn bước ra đến giờ Hàn Lâm vẫn không nói một lời nào chỉ chăm chăm mà nhìn hắn, Cố Trạch Dương không khỏi sinh ra một tia khẩn trương.

"Thế nào? Nhìn được không?" Cố Trạch Dương khó khăn mà mở miệng hỏi cậu.

Nghe thấy giọng nói người kia truyền đến, cậu mới bừng tĩnh. Lúc con người này bước ra cậu hoàn toàn bị Cố Trạch Dương thu hút mà không để ý đến xung quanh. Lúc trước đã thấy người này đẹp trai nhưng sao cậu lại không phát hiện ra Cố trạch Dương đâu chỉ là đẹp trai phải gọi là cực kỳ đẹp trai. Nhất thời chọc đến hoa si trong lòng Hàn Lâm nên cậu thất thần cứ như vậy mà ngắm hắn.

Đến khi nghe rõ được hắn nói gì, cậu hùng hồn đứng lên đi lại bên cạnh hắn, dõng dạc cùng kiên định, nói: "Làm sao lại là được hay không? Anh cũng quá không xem trọng mình rồi. Phải nói là cực kỳ hợp, anh Trạch Dương mặc đồ thể thao cực kỳ đẹp trai cực kỳ anh tuấn luôn."

Nghe được lời khen từ cậu Cố Trạch Dương hắn cũng không tránh khỏi ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Hàn Hàn khen hắn đẹp trai đó, còn nói hắn mặc đồ này rất đẹp nữa, vui vẻ vui vẻ.

Không nói nhiều lời, cậu đều cho người đem gói tất cả đóng quần áo này lại nơi vận chuyển đến vẫn là cái kho hàng đó. Hai người tiếp tục dạo một vòng khu trung tâm thương mại, gặp được gì thích hợp cậu đều vung tiền như rác. Có thể Hàn Lâm vẫn chưa biết hai người bị những nhân viên hôm nay đồn thỏi cậu ra tay hào phóng với tình nhân của mình.

Cảm thấy đói lả người, Hàn Lâm cùng Cố Trạch Dương quyết định ghé vào một nhà hàng Trung Hoa để giải quyết cái bụng trống không của mình.

Gọi một bàn thức ăn đầy ắp, cả hai lao vào ăn như hổ đói. Qua ngày hôm nay đi cùng với nhau cậu cảm thấy khoảng cách của cậu cùng với Cố Trạch Dương đã được kéo ngắn lại không ít. Ăn tối xong Hàn Lâm trở về nhà, Cố TrạcH Dương không tiếp tục đi cùng với cậu nữa mà đón taxi đến một địa điểm khác, hắn còn có công việc khác cần xử lý.

Sau lần nói chuyện vào tối hôm qua, gia đình cậu cũng không hiểu nhiều về việc cậu ra ngoài làm gì nữa, mọi người cũng đang bận rộng để chuẩn bị cho hết thảy. Ngoài phòng khách, Hàn Chấn Cương vừa nhâm nhi tách trà vừa cùng cậu nói chuyện:

"Ba biết chuyện kia rất quan trọng nhưng con không thể cứ không đến trường như này hoài được, thời gian từ đây đến đó là bốn tháng. Con đột nhiên nghỉ học cũng không phải là cách hay còn làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ."

"Dạ con hiểu rồi thưa ba tuần sau con sẽ đi học lại."

Nhận được sự đồng ý của con mình ông gật gù tán thưởng. Hàn Chấn Dương cảm thấy trong hai tháng này đứa con trai út của ông trưởng thành hơn không ít, ngoan ngoan hiểu chuyện làm ông rất vui lòng.

Thấy con tria không phản đối ông lại đưa ra một yêu cầu:

"Ba nghĩ con nên đi học võ đi tốt nhất là học cả kiếm đạo, dù sao tới khi đó nó vẫn có thể giúp con một phần nào."

"Dạ....được ạ" Hàn Lâm có chút không tình nguyện với việc này, dù sao cậu cảm thấy tinh thần lực bây giờ của mình cũng khá cao còn nữa ki gặp nguy hiểm cậu có thể trốn ngay vào không gian. Nhưng dù sao thì việc này cũng không có gì là không tốt nên cậu vẫn nghe theo ba cậu vậy.

"Không chỉ Hàn Hàn học mà hai đứa con cũng phải học, không thôi đến khi đó ai cũng trói gà không chặt."

Hàn Minh Thành là người tán thành đầu tiên: "Ngày mai con sẽ đăng ký ngay một khóa học ạ."

Hạ Tú Lệ lại sợ con trai mình quá vất vả nên mở miệng giải vây: "Được rồi được rồi, ông cũng đừng có ép con quá. Không thì mình thu thập thêm nhiều vật tư một chút rồi thuê những bảo tiêu theo."

"Bà đừng có chiều con quá, đây không phải là chuyện đùa." Hàn Chấn Cương có chút bực bội với suy nghĩ này của vợ mình. Rốt cuộc bà ấy có hiểu hay không đây là mạt thế, mạt thế đó, đến khi đó lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.

"Ông là đang quát tôi." Bà nhìn ông Hàn với ánh mắt hơi ủy khuất, bà chỉ lo cho con cái của mình thôi cũng là sai hay sao.

"Tốt rồi thế giới loạn rồi ông cũng muốn tạo phản hả??? Hôm nay còn dám quát tôi?"

Khí thế ban đầu của chủ tịch Hàn bị câu nói này của vợ mình dập tắt ngay lập tức:

"Tôi nào đâu dám, tôi biết bà thương con, đau lòng con nhưng mà chuyện này không tránh khỏi được."

"Hừ."

Thấy ba mẹ mình sắp gây tới nơi, không muốn ngồi đây ăn cơm chó của ba mẹ, ba cậu quý tử nhà họ Hàn tìm cớ chuồn đi.

Về đến phòng, cậu lại trở vào không gian của mình. Hôm nay thu vào đây rất nhiều đồ vật, cậu vẫn chưa có thời gian mà sắp xếp lại, nhìn cái kho hàng trống không ban đầu bây giờ đã bị lắp đầy một phần nhỏ, cảm giác thành tựu này thật tốt.

Sắp xếp đâu ra đó xong xuôi, cậu lại lao đầu vào học khống chế tinh thần lực, cậu cảm thấy sử dụng tinh thần lực càng nhiều sau khi hồi phục thực lực của cậu càng gia tăng đáng kể.

Ngày hôm sau, đúng dịp thứ hai đầu tuần Hàn Lâm chính thức trở lại trường học. Hàn Lâm trong gnuyeen tác năm nay 19 tuổi nhỏ hơn tuổi thật của cậu 2 tuổi, "cậu" theo học chuyên ngành diễn viên mới vào năm nhất đại học. 7h sáng, thời điểm mọi người vội vã bắt đầu một ngày mới, do đây là trường sân khấu điện ảnh muốn tìm soái ca, mỹ nữ không khó một chút nào. 7h sáng có thể vẫn còn khá sớm với giời trẻ bây giờ nên sân trường cũng không thấy được bao nhiêu sinh viên.

Hàn Lâm đi dạo một vòng sân trường, trước đó cậu đã có tìm hiểu về ngôi trường của nguyên chủ, vì vẫn còn sớm nên Hàn Lâm quyết định ghé vào nhà ăn của trường để ăn sáng, sáng nay cậu đã ăn rồi nhưng giờ cảm thấy có chút đói rồi.

Nhà ăn của trường đại học vừa rộng rãi vừa thông thoáng, không hổ danh là trường đại học top đầu của S thị. Lấy một lượng thức ăn phù hợp, tìm một cái bàn trống trãi ngồi xuống, "Ưm đồ ăn cũng ngon quá nhở."

"Hàn Lâm lâu rồi không gặp."

Do quá tập trung hưởng thức mỹ thực, Hàn Lâm không quá chú ý đến xung quanh lúc này bỗng có tiếng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu.

Cậu chầm chậm dời sự chú ý của mình từ khay đồ ăn lên hướng về nơi phát ra âm thanh. Hai tháng qua không nhìn thấy người này cậu thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của cô nữ chính Sở Hiểu Hiểu này rồi.

Thấy đã thu hút được sự chú ý của người kia, Sở Hiểu Hiểu có chút e thẹn: "Hai tháng nay không nhìn thấy anh, chuyện trước đó không nói roc mọi chuyện với anh không phải em cố ý đâu."

Sở Hiểu Hiểu là đang đề cập lại cái chuyện vào ngày cậu mới vừa xuyên qua. Hôm đó vừa tỉnh lại trong căn phòng xa lạ cậu còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì ký ức nói với cậu rằng mình sắp phải trải qua mạt thế. Vậy nên hôm đó cậu thật sự không quá bận tâm tới cô nữ chính này.

Mà giờ đây nghe cô ta đề cập đến, cậu ngồi nhớ lại cốt truyện đã lâu không xoay chuyển kia ra. Vào cái ngày định mệnh hôm đó, "cậu" vừa định đem sợi dây chuyền chứa không gian kia đem đi tặng, không những thế còn kèm theo vài thứ xa xỉ, đắt tiền. Nhưng cái mà "cậu" nhận được lại là hình ảnh tay trong tay của cô ta và một anh học năm 3, còn cười nói vui vẻ cử chỉ đầy thân mật ái muội.

Với tính cách bốc đồng của "cậu" thì đương nhiên là trực tiếp xông lên chất vấn khỏi lý do, lý trấu gì cho cam. Cuối cùng không nhận được câu trả lời thích đáng, "cậu" tự nhốt mình trong phòng và thế là mình xuyên qua. Bây giờ suy nghĩ lại cậu thật sự cảm thấy may mắn khi vào đúng thời điểm đó mà xuyên qua, không thoi sẽ vì cái hành động ngu xuẩn của nguyên chủ mà tức chết.

"Ừm, thật ra tôi cũng không trách gì cô đâu. Lúc trước là tôi thích cô nên muốn theo đuổi cô, nhưng bây giờ nếu cô đã giành tình cảm của mình cho người khác thì thôi vậy. Tôi từ nay sẽ chúc cô hạnh phúc cũng như không tiếp tục theo đuổi cô nữa tránh để gây phiền phức cho đôi bên."

Nghe xong một mạch từ cậu, Sở Hiểu Hiểu cảm thấy tâm có chút loạn. Không phải lúc trước tên này đòi sống đòi chết yêu mình sao? Sao bây giờ chỉ mới hai tháng hắn nói buông tay là buông tay rốt cuộc hắn có thực sự yêu mình, muốn theo đuổi mình hay không vậy??

Dù có chút bàng hoàng từ thông tin của cậu đưa ra nhưng cô ta không cho là đúng, Sở Hiểu Hiểu nghĩ rất đơn giản, cậu đây là đang hờn dỗi nên muốn có người đứng ra dỗ dành mà thôi. Không đem lời nói của cậu để trong lòng, cô ta tiếp tục với mạch suy nghĩ của mình:

"Em với anh ấy không như anh nghĩ đâu, anh Nghị Bằng chỉ là đàn anh khóa trên của em thôi. Hôm đó là anh ấy muốn giới thiệu một vai nữ số ba trong bộ phim cổ trang sắp tới của ảnh mà thôi."

Hàn Lâm có chút bi ai, rốt cuộc cô ta có nghe hiểu tiếng người không vậy. Đã nói đến như vậy rồi còn ở đây biện giải??? Đầu óc của cô ta không có cấu tạo giống cậu hay sao hay là hai người đang không cùng một tần số nên không cách nào giao tiếp được??!!!

Mệt nhất chính là nói chuyện với bọn không não này: "Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi không theo đuổi cô nữa cũng không thích cô nữa nên cô có quan hệ với ai cũng không có kiên quan đến tui, hiểu??"

Sở Hiểu Hiểu cảm thấy có chút bực, mình đã xuống nước như vậy rồi mà Hàn Lâm còn chơi trò lạc mềm buộc chặt: "Em cũng đã giải thích rõ ràng rồi anh còn muốn sao nữa? Hay là em phải kêu anh ấy đến đây trước mặt anh để giải thích thì anh mới tin lời em sao?"

Cô vừa nói, đôi mắt vừa ngấn lệ. Đã lựa chọn làm diễn viên nên ngoại hình của Sở Hiểu Hiểu rất đẹp đặt biệt là loại con gái mềm mại ngọt ngào chọc cho người ta yêu thích, nên giờ đây trên khuôn mặt diễm lệ kia xuất hiện một ngấn nước quanh mắt, chóp mũi ửng hồng. Rõ ràng là một bộ dáng bị người ta bắt nạt, nhìn thấy người con gái xin đẹp như vậy bây giờ lại đang ủy khuất đứng đó bị người ta bắt nạt. Hàn Lâm có thể cảm giác được có hàng ngàn đôi mắt đang nhìn về phía hắn với vẻ sao lại đi ăn hϊếp con gái như vậy??

Oan uổn quá đi mà, là cô ta tự biên tự diễn có được không. Con mắt nào của mấy người nhìn tôi ức hϊếp cô ta vậy hả??

Hôm nay thi cuối kỳ được điểm ngon quá trời nên đăng chương mới cho mọi người nè ( ^v^ )/