Hạng Tề quan tâm và để ý nhất chính là cảm xúc của em trai mình, bởi vì thân thể Hạng Nhuận không cho phép hắn có cảm xúc quá kích động. “Anh cả, anh nói em có phải làm sai rồi hay không?” Hạng Nhuận luôn luôn thành thục hiểu chuyện, rõ ràng là người bệnh tật ốm yếu nhưng chính hắn lại là người thường xuyên an ủi người trong nhà.
Đặc biệt sau khi Hạng Nhuận trở thành giảng viên đại học, Hạng Tề chưa bao giờ nhìn thấy cái loại cảm xúc mê mang này xuất hiện trên người hắn. Tình cảm của Lâm Uyển đối với Hạng Nhuận cũng là điều mà Hạng Tề không lường trước được, nhưng thân là anh trai của Hạng Nhuận, hắn kỳ thật cũng muốn ích kỷ.
Vì không để gây phiền toái cho người khác, Hạng Nhuận luôn luôn chú ý đúng mực, ngoại trừ người nhà ở ngoài hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người, như vậy làm cho Hạng Tề nhìn đến đau lòng. Có người thiệt tình thích Hạng Nhuận, làm bạn ở bên cạnh hắn, trong lòng Hạng Tề cũng rất vui.
“Sự việc như này chúng ta ai cũng không thể đoán trước được, huống chi Lâm tiểu thư, em dâu, cô ấy là tự nguyện, em cũng nhìn thấy cô ấy vừa rồi vui vẻ biết bao nhiêu!” Hạng Tề thở dài một hơi an ủi em trai nói: “Em đừng nghĩ nhiều như vậy, có người, tâm nguyện cũng chỉ là có thể làm bạn bên cạnh em"
Nhưng cho dù là như thế, Hạng Nhuận cũng không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận? Lâm Uyển càng là như vậy, ngược lại càng làm hắn càng thêm áy náy trong lòng.
Hạng Tề thân thể cao lớn, ngũ quan giống như những tượng điêu khắc của thời Hy Lạp cổ, tỉ lệ dáng người cũng rất tốt. Nhưng hắn là một người cuồng công việc, trừ bỏ công việc còn lại chính là chăm sóc cho đứa em trai đau ốm. Cùng nữ chủ Hứa Liên gặp gỡ là do trời xui đất khiến, nhưng người này cũng là người phụ nữ duy nhất cùng hắn tiếp xúc thân mật qua. Đặc biệt còn là sau khi quan hệ, dưới tình huống như vậy bỗng nhiên biến mất, làm hắn không cách nào không để ý đến.
Trừ điều này ra, Hạng Tề căn bản không có ý thức được, có nhiều thêm một người phụ nữ ở dưới một mái nhà với hai anh em bọn họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với hắn. Hạng Nhuận không phải là người gặp chuyện sẽ né tránh, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá tổn thương người khác, hắn nên mở lòng cùng người vợ trên danh nghĩa hiện giờ của mình từ từ nói chuyện.
Lâm Uyển thừa dịp hai anh em bọn họ ở bên ngoài, đem trong nhà dọn dẹp trang trí một lượt. Đem đồ vật của Lâm Uyển đặt đến từng vị trí thích hợp, nói không chừng một ngày nào đó có thể phát huy tác dụng không tưởng được.
Ý tứ của Hạng Nhuận rất rõ ràng, hắn nghĩ cùng Lâm Uyển phân rõ giới hạn, cũng đã nghĩ sẽ không cùng cô làm một đôi vợ chồng chân chính. Đây là phương án ngay từ đầu của hắn, hắn cho rằng đối phương sẽ đồng ý, rốt cuộc trong lòng bọn họ đều biết rõ ý nghĩa của cuộc hôn nhân này là như thế nào.
Nhưng Hạng Nhuận không nghĩ tới Lâm Uyển sẽ làm như vậy, làm hắn có cảm giác bất lực không biết phải giải quyết làm sao. Vị giảng viên ôn nhu tuổi trẻ đầy hứa hẹn này ở phương diện tình cảm nam nữ lại như một trang giấy trắng không chút kiến thức nào.
“Anh không cần cảm thấy gánh nặng, em trước nay đều không hy vọng xa vời anh sẽ đáp lại tình cảm của em.” Ánh mắt đầy nhu tình của Lâm Uyển dừng trên người Hạng Nhuận, cũng không có hùng hổ doạ người hoặc là từng bước ép sát làm người ta không thở nổi, chỉ là một loại bao dung cùng ôn nhu.
“Có thể gả cho anh, chính là hạnh phúc lớn nhất của em, em trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, là mọi người cho em cơ hội, em rất vui.” Lâm Uyển từng câu từng chữ bộc lộ thâm tình với Hạng Nhuận, nhưng lại không làm người nghe cảm thấy không khoẻ.
“Em thích, là sự việc của riêng một mình em. Em chỉ hy vọng anh không cần kháng cự em, anh hãy thử xem em trở thành người vợ thật sự của anh, cho em một cơ hội được chăm sóc anh, được không anh?"
Lâm Uyển khẩn cầu làm Hạng Nhuận không thể nhẫn tâm nói lời cự tuyệt. Điều hắn băn khoăn Lâm Uyển đều hiểu, hắn cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng Lâm Uyển lại không thèm để ý.
Nếu đây là điều mà Lâm Uyển hy vọng, có lẽ đúng như lời anh trai Hạng Tề của hắn nói, có người chỉ cần là như vậy cũng cảm giác được hạnh phúc, Hạng Nhuận trầm mặc im lặng.
Lâm Uyển không có bức bách hắn, hắn xác thực cần có thời gian suy nghĩ. Hạng Nhuận biết nếu chính mình kiên quyết cự tuyệt, Lâm Uyển có lẽ sẽ thương tâm nhất thời, nhưng rốt cuộc cô còn trẻ tuổi, lại tốt đẹp như vậy, cô sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương cô, chăm sóc cho cô mà cô cũng sẽ yêu thương người đó, nhưng người đó tuyệt đối không phải là hắn.
Nhưng nếu đồng ý với cô, về sau Lâm Uyển chỉ sợ sẽ càng thêm khó để có thể tái giá. Nhưng Lâm Uyển luôn có biện pháp làm Hạng Nhuận mềm lòng, cô luôn khiến hắn không cách nào kháng cự.
Hạng Tề rất bận rộn, thường hay đi sớm về trễ, lúc trước hắn sẽ vì chiếu cố em trai mà cố gắng dành chút thời gian ít ỏi để làm bạn bên người với Hạng Nhuận. Theo lý mà nói hai vợ chồng bọ họ mới vừa kết hôn, Hạng Tề hẳn là phải dành cho bọn họ không gian riêng tư.
Nhưng tình huống của Hạng Nhuận đặc thù, nguyên nhân cũng chính vì mới kết hôn, mới cần hắn ở một bên quan sát, xem xem cô dâu mới gả đến nhà họ có thực sự chăm sóc tốt cho em hắn hay không?
Ngày đó sau khi Hạng Nhuận cùng Lâm Uyển nói chuyện rõ ràng với nhau xong, bọn họ hai người đều thử hình thức ở chung bình thường, ít nhất từng bước làm bạn với nhau. Lâm Uyển toàn tâm toàn ý đều đặt trên người Hạng Nhuận mong sao có thể chăm sóc chu toàn cho hắn, cô là một cô con gái nhà giàu, tay không dính nước lại vì hắn đi học nấu nướng, mỗi ngày cơm chiều của hắn đều do một tay cô phụ trách.
“Anh đã về? Đợi một xíu rất nhanh liền có thể ăn cơm, hôm nay em làm canh sườn hầm củ sen mà anh thích, nhớ lần trước anh nói thịt nêm gia vị có chút đậm, lần này em nếm nhạt hơn chút, lát anh thử xem."
Hạng Tề vừa vào đến cửa nhà, liền ngửi thấy hương thơm thức ăn nồng đậm, cái này làm cho trong nhà bọn họ nhiều thêm một phần sinh khí, khiến lòng người ấm áp. Trước kia anh em bọn họ ai cũng không biết nấu ăn, đều có đầu bếp chuyên môn lo liệu, đặc biệt là thân thể Hạng Nhuận càng cần yêu cầu chú ý.
Lúc này, Hạng Tề có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ bận rộn trong bếp, làm nơi này có thêm hương vị gia đình. Đối với gia đình bình thường thì đây là điều hiển nhiên, còn với gia đình hào môn như bọn hắn thì thật khó khăn.
Mặc dù Mẹ Hạng rất yêu thương anh em bọn họ, nhưng bà là một phu nhân nhà quyền quý, anh em bọn họ chưa bao giờ được trải nghiệm qua thứ tình cảm quan tâm như thế này. m thanh kiều nhược ôn nhu của cô gái nhỏ truyền vào tai hắn, khiến Hạng Tề càng thêm khát vọng có một hạnh phúc bình thường như vậy.
Cho nên hắn đã gần 30 nhưng vẫn luôn cự tuyệt mai mối, cũng chưa bao giờ cùng các cô gái của các gia tộc xí nghiệp khác tiếp xúc thân mật.
Hạng Tề tâm thần hơi hoảng hốt, hình ảnh này đã từng xuất hiện trong mơ của hắn, hình ảnh một đôi vợ chồng bình thường giản dị.
Nhưng Hạng Tề rất nhanh tỉnh táo lại, người con gái này là em dâu của hắn, người mà cô ấy chào đón không phải là hắn, cô là vì em trai hắn mà nấu cơm, còn mình chỉ là thuận tiện.
Hạng Tề nhìn tô canh thịt xuất hiện ở trước mặt mình, mấp máy cánh môi, không biết vì cái gì trong lòng có chút khẩn trương. Quả nhiên, Lâm Uyển rất nhanh phát hiện mình đoán sai người, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xuất hiện một tia xấu hổ đỏ bừng, đôi tay nắm chiếc đũa cũng cứng đờ lại.
“Anh, anh cả, thật ngại quá, em…,” Lâm Uyển cúi đầu, vài sợi tóc rối nho nhỏ vương trên vai, lộ ra chiếc cổ thon dài duyên dáng, Hạng Tề nhìn đến, hầu kết nhịn không được hơi lăn lộn.
Hắn lễ phép dời đi ánh mắt, người con gái không tự giác biểu lộ phong tình quyến rũ như này, hắn là đàn ông, khó tránh khỏi sẽ bị hấp dẫn. Nhưng dĩ vãng hắn nhìn thấy phụ nữ dụ hoặc như vậy trong lòng cũng không hề gợn sóng, nhưng Lâm Uyển trong lúc lơ đãng lại trêu chọc làm lòng hắn gợn sóng.