Chương 2: Thật ngọt

Trong đầu Trầm Tranh ong lên một tiếng!!!

Anh nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vỗ một cái bộp lên đầu hắn.

"Lục Vũ Ngang cái tên nhóc này, vẫn là uống say rồi đi."

Mắng xong anh cũng không thèm để ý đến tên nhóc ăn nói linh tinh này nữa, trực tiếp đẩy hắn ra, khởi động máy xe. Lục Vũ Ngang bị đẩy về lại chỗ ngồi cũng không tức giận, chỉ nhìn sang hai lỗ tai đã đỏ ửng của Trầm Tranh mà cười khẽ một tiếng. Sau đó mới thư thả nhắm nghiền hai mắt, bình tĩnh đến tưởng chừng kẻ vừa trêu đùa lưu manh ban nãy căn bản không phải là hắn vậy.

Về đến nhà.

Lục Vũ Ngang ngủ thẳng một mạch đến trưa mới tỉnh lại. Xoa xoa đầu bởi vì say rượu mà có hơi đau, hắn ngẩng đầu nhìn gian phòng trước mặt. Ba năm không trở về gian phòng này vẫn giống y đúc trong trí nhớ, cũng nhìn ra được dấu vết Trầm Tranh đã quét dọn qua chút. Cúi đầu cười một tiếng, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách thoang thoảng mùi thơm sữa bò, hắn đi vào nhà bếp hiển nhiên thấy Trầm Tranh đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, cả người xem ra lại càng thêm nhu hoà.

"Dậy rồi à?"

Trầm Tranh lia mắt nhìn thoáng qua Lục Vũ Ngang, thuận tiện đem trứng chiên vàng ươm bày ra đĩa.

"Nhanh lại đây ăn sáng. Ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy về nhà đã trực tiếp ngủ luôn, mau ăn chút gì không lại đau dạ dày.”

Nói đoạn anh đem đĩa trứng chiên đưa tới, Lục Vũ Ngang thế nhưng lại không lập tức đưa tay ra đón. hắn nghiêng người dựa vào cửa của phòng bếp, như cười như không lên tiếng:

“Anh, hôm qua em uống say có nói mê sảng cái gì không?”

Tay đang cầm đĩa của Trầm Tranh đột nhiên cứng đờ. Câu nói "...em muốn anh..." đột ngột lại liều lĩnh tối hôm qua trên xe của Lục Vũ Ngang hiện lên làm anh nhất thời không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của hắn.

“Không nói gì cả.”

Anh xoay mặt đi nơi khác, lấp lửng nói:

“Em... Em ngày hôm qua uống nhiều quá vừa lên xe đã ngủ rồi!”

Dứt lời anh lập tức bưng đĩa lên, muốn ra khỏi phòng bếp, cũng không ngờ được vừa đi đến cửa Lục Vũ Ngang đã chắn trước mặt anh. Bị nhóc con trong trí nhớ ngày trước giờ cao hơn mình cả cái đầu gắt gao chặn anh lại.

“Đừng mà, anh~”

Lục Vũ Ngang cúi đầu nhìn vào mắt Trầm Tranh cố nén ý cười: "Nói cho em biết. Lúc em uống say đã nói cái gì?"

Trầm Tranh: "..."

Anh làm sao có thể nói ra lại những lời xấu hổ như vậy chứ!

“Thật sự không có gì.”

Anh lung tung ứng phó lại vội vàng muốn rời đi. Tuy không quá cuống lên nhưng trứng chiên sốt cà chua vẫn bị trượt khỏi đĩa sượt qua tay anh.

"A!" một tiếng. Trầm Tranh không khỏi nhíu nhíu mày. Anh ngay lập tức xoay người muốn đi rửa tay không ngờ rằng động tác của Lục Vũ Ngang lại càng nhanh hơn. Hắn lập tức tiếp lấy cái đĩa trong tay Trầm Tranh. Tay còn lại cầm lấy cổ tay của anh. Trầm Tranh sững người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Vũ Ngang cúi đầu ngậm ngón tay dính sốt cà chua của mình.

Trầm Tranh: !!!

Trong đầu anh nổ vang một tiếng "Ầm" thật lớn xong đã quên mất phải phản ứng lại, triệt để ngây ngốc tại chỗ. Mà Lục Vũ Ngang đang ngậm ngón tay anh trong nháy mắt vẫn không quên ngẩng đầu lên. Trong con ngươi đen như mực xẹt qua ý cười, đầu lưỡi của hắn đảo qua ngón tay thon dài, tinh xảo của anh thấp giọng nói: "Thật ngọt".

Da thịt trên đầu ngón tay non mềm truyền đến xúc cảm, trong nháy mắt Trầm Tranh cảm thấy như có dòng điện chạy qua, cả người giật mình một cái lúc này rốt cuộc mới bừng tỉnh. Anh lập tức rụt lùi một bước tránh thoát khỏi Lục Vũ Ngang. Trên gương mặt thanh tú thoáng vẻ tức giận:

“Tiểu Ngang em muốn làm gì?!?”

Lục Vũ Ngang nhẹ nhàng nở nụ cười. hắn đột nhiên bước lên phía trước, hai tay đè lên hai bên kệ bếp, trong nháy mắt áp cả người Trầm Tranh giam lại trước ngực mình:

“Em muốn làm gì không phải hôm qua đã nói rồi sao? Hắn từng bước một kề sát Trầm Tranh, nụ cười càng thêm càn rỡ:

"Anh trai em muốn anh!!!"