Chương 16: Cầu hôn rồi

Dụ Dao đứng trong phòng bệnh bình thường này, dựa vào một cái giường bệnh bình thường, đối mặt với con ma bệnh bị thương xinh đẹp hoàn toàn không bình thường, cô sâu sắc ý thức được, độ khó của thử thách tinh thần mà cô gặp phải một lần nữa thăng cấp.

… Vừa rồi có phải cô nghe lầm không, cún con muốn bảo cô làm gì?

Sự tò mò của Nặc Nặc vô cùng mạnh mẽ, vết thương trên vai và trên lưng anh đều rất đau, không làm được hành động quá lớn, chỉ có thể dùng cằm nhiều lần cọ vào Dụ Dao, nghiêng đầu qua, gương mặt kề sát trên cổ tay anh.

Trải qua trận hỏa hoạn, giọng nói của anh vẫn chưa khôi phục lại, nói chuyện có chút tốn sức, mỗi tiếng đều kéo dài sàn sạt: “Dao Dao dạy tôi… hôn thế nào là đúng.”

Nói xong, anh luống cuống mím môi, ngoan ngoãn thêm vào hai chữ: “Xin em.”

Trước kia Dao Dao không cho phép anh hôn, bài xích đẩy anh ra như vậy, có phải là không có nghĩa Dao Dao chán ghét hay không, chỉ là anh hôn sai cách, chờ anh học được rồi, Dao Dao sẽ không ghét bỏ anh nữa.

Dụ Dao bị cọ đến mức nửa người cũng tê dại rồi.

Ổn định, bình tĩnh, đừng sợ hãi.

Tối hôm qua cô đều nghĩ thông như vậy rồi, phải tốt với Nặc Nặc, bây giờ cún con muốn học tập kỹ năng bình thường của loài người, một chút yêu cầu nhỏ ấy, sao cô có thể mở miệng từ chối được.

Hôn sao, dạy học mà thôi, lại không cần phải có hai người mới được.

Dụ Dao cho rằng rất đơn giản, cô sửa lại tầm nhìn của Nặc Nặc, áp môi lên trên mu bàn tay của mình, hôn một cái rồi quay đầu ra hiệu cho anh.

Cây mạ nhỏ trên đầu anh vểnh lên, trong mắt lộ ra sự hoang mang, rõ ràng là không quá dễ dàng thay thế anh hoặc là Dụ Dao bằng một bàn tay.

Dụ Dao đau đầu, có đôi khi chó tinh thật là bắt bẻ, cô muốn ăn bớt ăn xén cũng không có cơ hội, may mà người ở bệnh viện nhiều, cô còn có thể xin giúp đỡ từ bên ngoài.

Cô biểu hiện đủ bình tĩnh, nhéo khuôn mặt của Nặc Nặc một cái: “Chờ đó, tôi đi tìm người làm mẫu cho anh.”

Dụ Dao chỉnh lại chăn mền đắp cho Nặc Nặc, chỉ để lộ ra cái đầu xinh đẹp, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, cố ý đeo khẩu trang và kính râm mà Kiều Nhiễm để lại cho cô, lại trừ trong túi lấy ra một trăm tệ trong số tiền không còn lại nhiều trong túi.

Tầng lầu này cơ bản đều là người bệnh nhẹ, bất kể là y tá bác sĩ hay là người thân của bệnh nhân thì đều có cảm xúc không tệ, gánh nặng trong lòng cô vẫn còn nhỏ một chút, cô vốn định hắng giọng nói một tiếng nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không mở miệng ra được.

Dù sao cô cũng là nữ minh tinh!

Dụ Dao đến chỗ y tá mượn giấy bút, lưu loát viết xuống mấy chữ, dán vào cửa phòng bệnh, bản thân ôm lấy cánh tay đứng sang bên cạnh.

“Biểu diễn hôn với số tiền lớn.”

Chưa tới một phút, bốn năm người đàn ông đi ngang qua đều nhiệt tình tới hỏi cô có phải là diễn cùng với cô hay không, Dụ Dao chẳng thèm nói, hai ngón tay làm dấu chéo, cuối cùng cũng chờ được một cặp đôi trẻ tuổi.

Cô đẩy kính râm, đè thấp giọng nói hỏi: “Một trăm tệ, làm phiền hai người hôn một cái, loại đơn giản cơ bản nhất, được không?”

Cặp đôi hồi hộp kích động, vui vẻ gật đầu, Dụ Dao nhẹ nhàng thở ra, đưa hai người vào phòng bệnh, nữ sinh vừa nhìn thấy Nặc Nặc ở trên giường, đôi mắt lúc ấy liền sáng lên như đèn pha, nam sinh là người thích ghen, thấy thế thì lập tức sầm mặt, kéo bạn gái qua, ở ngay trước mặt Nặc Nặc trực tiếp hôn một cái.

Miệng đối miệng, cắn đầu lưỡi, mở màn đã dữ dội nồng nhiệt.

Tuyệt đối kiếm được một trăm tệ kia bằng cách không trái lương tâm.

Dụ Dao còn chưa kịp nói ra câu “Hôn mặt hoặc là hôn trán là được”, cô theo phản xạ mà chạy đến trước giường bịt mắt Nặc Nặc.

Bà mẹ nó, lần đầu dạy học, lý luận tri thức của cún con vẫn chưa rõ ràng, nhìn cái này thì không phải là xong rồi à?!

Dụ Dao không có tâm tư cũng không có can đảm để cho hai người bọn họ hôn mặt nữa, lỡ như hôn vào chỗ nào không đúng thì lại như thiên lôi địa hỏa, cô vội vàng đưa tiền rồi mời hai người đi, lại lục túi, tiền càng ít hơn, không nỡ tiêu, huống chi cho dù có tìm nữa thì vẫn không biết sẽ gặp phải tuyển thủ như thế nào.

Cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn hai người Dụ Dao và Nặc Nặc, khuôn mặt Nặc Nặc có chút nóng lên, anh dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào cô, ngây thơ hỏi cô vừa rồi có phải là cách hôn đúng đắn hay không.

Trong lòng Dụ Dao còn sợ hãi: “... Loại hành vi gian ác kia, dĩ nhiên là không phải.”

Nặc Nặc dễ bị lừa mà gật đầu, ngẩng mặt lên: “Không muốn người khác, Dao Dao dạy tôi.”

Lời giải thích mang tính từ chối của Dụ Dao lần lượt được đưa ra, nhưng đợi cô chuẩn bị xong đầy đủ lý do, lúc cúi đầu nhìn Nặc Nặc, định lực của cô hao tổn tại chỗ.

Đôi mắt cún con ngóng nhìn cô, trong veo ngây thơ, bởi vì đang cố gắng nhìn lên trên mà có vẻ lớn lại tròn, hiện ra ánh sáng, giống như bảo châu ngâm nước.

Dụ Dao cũng liếc tới tay trái lộ ra ngoài của anh, ở mặt bên có vết bỏng dài bằng một ngón tay, ngoại trừ cái này thì còn có bao nhiêu chỗ to to nhỏ nhỏ bị lửa cháy mà cô không phát hiện ra.

Vì cứu cô, anh tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là muốn biết cái gì gọi là hôn.

Trận tuyến của Dụ Dao mềm đi, cô thở dài, cô là chủ nhân, hôn chó tinh thì làm sao, chút chuyện này có bao lớn chứ.

Cô nhắm mắt cúi người, đặt xuống một nụ hôn rất nhẹ lên trên tóc của Nặc Nặc.

Nặc Nặc bất động, cứng đờ giống như tượng gỗ, căng thẳng mà ngẩng đầu lên, nụ hôn này lại qua loa trượt tới bên trán anh.

Dụ Dao thu môi lại, đứng thẳng người dậy: “Hiểu chưa? Bờ môi dán lên, dịu dàng cẩn thận, chính là hôn, nhưng mà ---”

Cô đương nhiên là biết chó tinh muốn dùng nụ hôn này với ai, cô sớm đưa ra ba điều quy định với anh: “Hôn rất đáng quý, không phải là việc tùy tiện, anh đối với chủ nhân cũng… nửa tháng không thể vượt quá một lần, phạm vi giới hạn từ… mũi trở lên.”

Dụ Dao dùng tay vẽ một cái trên môi mình, giới hạn trên dưới rõ ràng: “Nhớ chưa?”

Ánh mắt Nặc Nặc chăm chú, anh ngượng ngùng gật đầu, cây mạ nhỏ lay động một cái, quét qua trái tim không quá bình tĩnh của Dụ Dao, cô dạy xong thì muốn tìm một nơi để làm dịu lại hơi thở, lại nhìn thấy Nặc Nặc giật giật môi, giống như đang nói chuyện.

Cuống họng của anh bị khói làm cho sặc đến kịch liệt, hôm nay phát âm vẫn luôn khó khăn, Dụ Dao tới gần anh một cách tự nhiên, nghiêng đầu, dùng tai để nghe.

Nặc Nặc cũng không phân biệt rõ được nguyên nhân, giọng của anh càng khàn hơn trước đó, thử mấy lần đều không nói được hoàn chỉnh, chờ đến khi Dụ Dao đi tới, vành tai nhỏ nhắn trắng nõn đang ở trước mắt, anh mới cố gắng phát ra tiếng: “Dao Dao, tôi học được rồi.”

Dụ Dao vẫn chưa xác định được mình nghe thấy câu này nên vui mừng hay là bất đắc dĩ, hơi thở liền đột nhiên dừng lại.

Cánh môi lành lạnh trơn bóng, mềm mại, yên lặng dán vào, rơi trên vành tai của cô.

Nụ hôn đầu tiên ngây ngô của Nặc Nặc.

Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Dụ Dao quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới trôi qua một hai phút, cô lại thấy giống như đã ngưng lại được nửa thế kỷ.

Cô thực sự không muốn thừa nhận là mình có chút đầu nặng chân nhẹ, cổ tay đè lại lỗ tai, mãi đến khi đứng bên cửa sổ không có ai quấy rầy ở hành lang, cô mới miễn cưỡng thở ra một hơi.

… Mẹ nó.

Yêu tinh trêu chọc trời sinh!

Cún con đa tình!

Cô nuôi con sao lại khó như vậy!

Dụ Dao mở cửa sổ ra, muốn hóng gió để làm ổn định lại những gợn sóng không nên sinh ra kia, sau lưng có tiếng bước chân vội vàng đi về phía cô, thở hổn hển nói: “Chị, sao chị không ở phòng bệnh, ở đây không thấy lạnh sao?”

Lạnh thì tốt, cô nóng.

Dụ Dao quay người lại, Kiều Nhiễm chạy đến mức khóa kéo của áo khoác đều mở ra, khẩu trang cũng xiêu vẹo, đã không còn giống tiểu thiếu gia yếu ớt kia nữa, từ đêm khuya hôm qua đến bây giờ, cậu ta vẫn luôn tự động chạy tới chạy lui giữa hai bên bệnh viện và đoàn làm phim.

“Có phải là chuyện lửa cháy có tiến triển không?” Dụ Dao có thể đoán được tại sao cậu ta lại tới vào thời gian này: “Cần cị hqua đó tra hỏi à?”

Bên cảnh sát đã lập án, có tổ điều tra chuyên môn tham gia vào, mấy năm trong trấn cũng không có được một đoàn làm phim tới, cũng được xem là chuyện lớn, kết quả là vừa khai mạc đã huyên náo khốc liệt như vậy, không thể nào không xem trọng, cũng nhất định sẽ không tùy tiện chấm dứt.

Kiều Nhiễm nhíu mày: “Vâng, bảo em tới đón chị qua, trước mắt đã loại bỏ khả năng tiền giấy bay lên tầng ba, vậy thì chính là phòng hóa trang tự bốc lửa, bọn họ cần chị nhớ lại chi tiết, điều nghi ngờ là… chị có đồ điện gì đó dùng không đúng tiêu chuẩn.”

Dụ Dao khẽ “À” một tiếng.

Cô dùng đồ điện? Thứ duy nhất có liên quan tới cô chỉ có điện thoại đang sạc pin, nhưng lúc ngọn lửa lan tràn tới, cái điện thoại kia còn đang để yên lành trên bàn.

Sự nghi ngờ của cảnh sát là hợp lý, nhưng mà cô đã thành thật trả lời vấn đề này nhiều lần lắm rồi, rõ ràng là tác dụng không lớn, hiện tại phòng hóa trang đã triệt để bị thiêu hủy, hoàn toàn thay đổi, nếu như không tìm được chứng cứ khác vậy thì thật sự có khả năng trách lên đầu cô.

Cho dù như thế nào, đi trước đã rồi nói.

Dụ Dao hỏi rõ địa điểm, đưa Kiều Nhiễm đến cửa phòng bệnh, cô dặn dò cậu ta: “Cậu ở lại trông coi Nặc Nặc.”

Sắc mặt Kiều Nhiễm lúc ấy liền trắng bệch, lòng vẫn còn sợ hãi, cậu ta liên tục xua tay: “Không phải, chị, không bằng chị gϊếŧ em đi, bảo em trông anh ta?! Em sợ anh ta còn chưa nguôi giận, gϊếŧ chết em!”

Khóe mắt Dụ Dao nhìn cậu ta: “Chỉ cần cậu đừng có lấy chuyện của tôi để kí©h thí©ɧ Nặc Nặc thì anh ấy sẽ không để ý đến cậu, lại nói, cũng bởi vì cậu sợ hãi anh ấy nên tôi mới yên tâm.”

Ít nhất thì Kiều Nhiễm biết tình trạng của Nặc Nặc nên cũng không dám tùy tiện trêu chọc, đáng tin cậy hơn người khác.

Trước khi đi Dụ Dao đã đấu tranh mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định đi vào nói một tiếng với Nặc Nặc một tiếng, không nghĩ tới Nặc Nặc lại từ trong chăn chống người dậy, nắm lấy ngón út của cô: “Dao Dao, tôi đi cùng em.”

Cho rằng cún con đang làm nũng, Dụ Dao vừa định đè anh lại, Nặc Nặc liền kéo cô, cố gắng nói: “Tôi nhớ tới, tôi ra ngoài đưa giấy, giống như có một người, ở chỗ tối tại cửa ra vào.”

Dụ Dao lập tức kịp phản ứng lại, lúc Nặc Nặc giúp cô đi đưa giấy cho đạo diễn, lúc ấy anh không có để ý, sau khi tỉnh lại thì nhớ tới, muốn đi chứng minh cho cô.

“Người như thế nào, đặc trưng, nhớ được cái gì thì nói cái đó.”

Nặc Nặc vất vả nhíu mũi lại: “Xấu, không cao, trên tay có chiếc nhẫn, giống giọt nước, rất sáng.”

Bởi vì sáng, chói mắt nên anh mới ngoài ý muốn liếc thấy.

Kiều Nhiễm ở bên cạnh buồn bực: “Đeo nhẫn hình giọt nước thì chắc chắn là nữ, con gái trong tổ chúng ta có người xấu sao? Em xem ảnh chụp chung đã… đợi đã, Trương Tư Kỳ này bắn tim, bà mẹ nó cô ta đeo nhẫn!”

Vẻ mặt cậu ta mơ màng: “Chị, ngoại trừ chị thì Triệu Tư Kỳ thuộc về loại nhan sắc đỉnh cao, cô ta xấu chỗ nào? Hẳn là nhận nhầm rồi đúng không?”

Cái tên này vừa được nói ra, Dụ Dao run lên chốc lát, rất nhanh đã nghĩ rõ được nguyên nhân kết quả, cô nhắm hai mắt lại, đưa tay để lên đầu Nặc Nặc yêu thương xoa một cái, nhướng mày nói: “Ngại quá, trong mắt Nặc Nặc, ngoại trừ tôi ra thì tất cả các sinh vật đều xấu.”

Dụ Dao không có khả năng đưa Nặc Nặc rời khỏi bệnh viện, trong lòng cô nắm chắc, trực tiếp gọi điện thoại cho đạo diễn, hỏi Triệu Tư Kỳ ở đâu, tâm sức của đạo diễn quá mệt mỏi, anh ta phàn nàn: “Đoàn làm phim đều sắp giải tán rồi, cô ta thấy tạm thời không quay được liền nói có việc đi trước rồi, tôi cũng không ngăn được, bây giờ đoán chừng là đã ra khỏi trấn rồi.”

“Có việc à?” Dụ Dao cười lạnh: “Là thấy sự việc bị làm lớn, muốn chạy án thì có.”

Một câu nói đã phong tỏa chuẩn xác nghi phạm phóng hỏa, nếu Triệu Tư Kỳ bị người trong cuộc lên án, vậy thì nên bắt lại hỏi thăm, hành động của cảnh sát rất nhanh, tìm được Triệu Tư Kỳ ở trên một chiếc xe buýt ở ngoại ô bên cạnh thị trấn.

Vừa nhìn thấy trạng thái của người này, cảnh sát phá án lập tức nhạy cảm nhìn ra được sự khác thường, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại trắng bệch giống như quỷ, mũ sắp đội xuống tận chóp mũi, sợ có ai nhận ra cô ta, suy nhược tinh thần đến mức nghe thấy một chút âm thanh cũng run lên.

Cảnh sát vốn cho rằng rất dễ để hỏi ra chút gì đó, không nghĩ tới Triệu Tư Kỳ lại có thái độ cứng rắn, trạng thái gần như đã sụp đổ mà còn một mực chắc chắn mình không liên quan gì đến hỏa hoạn, là Dụ Dao nói xấu cô ta.

Đương nhiên Dụ Dao sẽ không nói ra chuyện Nặc Nặc nhìn thấy, chỉ nói là mình đột nhiên nhớ tới, tình cờ nhìn thấy ánh sáng của một chiếc nhẫn ở cửa ra vào, còn có ảnh chụp chung làm chứng.

Triệu Tư Kỳ sửng sốt, trừng mắt nhìn dáng vẻ Dụ Dao không bị thương chút nào, cô ta cuồng loạn phủ nhận: “Chiếc nhẫn không phải của tôi! Tôi, tôi tiện tay lấy ở trong đống đạo cụ, không tin các anh lục soát người tôi đi! Dụ Dao cô ngậm máu phun người, rõ ràng là bản thân cô làm ra hỏa hoạn, không gánh trách nhiệm mà còn trách tôi?! Cô tới đoàn làm phim này chính là tới hại người!”

Kẻ tình nghi từ chối không thừa nhận, trong thời gian ngắn lại không tìm ra được chứng cứ xác thực, cảnh sát cũng không có cách nào tiếp tục giữ cô ta.

Trong lúc giằng co, đạo diễn lau mồ hôi chạy thẳng vào, phía sau dẫn theo một cô gái, chính là người đóng vai pháo hôi đứng cùng Triệu Tư Kỳ, nghe cô ta mắng chửi người vào lúc diễn ra nghi thức khai máy.

Tiểu pháo hôi khóc nói: “Tôi xin lỗi, nếu như không phải Dụ Dao tố cáo Triệu Tư Kỳ thì tôi cũng không có can đảm đứng ra nói, tối qua Triệu Tư Kỳ lo lắng phần diễn của bị xóa hết nên luôn mắng Dụ Dao, tôi không nhịn được mà chú ý tới cô ta.”

“Tôi nhìn thấy cô ta đi vào trong tòa nhà, chưa được mấy phút đã vội vàng chạy ra, trong ngực giống như ôm một bình cứu hỏa, tôi không dám tiến lên nên chụp lén lại…”

“Sau khi cô ta đi thì lửa cháy lên.” Tiểu pháo hôi nghẹn ngào: “Tôi bị dọa chết mất, vụиɠ ŧяộʍ đuổi theo Triệu Tư Kỳ, phát hiện ra cô ta nhân lúc hỗn loạn mà giấu cái gì đó ở sân sau, sau đó xe cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, tôi vẫn luôn không có cơ hội tới gần, cũng không biết rốt cuộc là cái gì.”

Cô ấy lấy điện thoại ra, tìm ra ảnh chụp, thời gian chính xác, mặc dù không nhìn rõ người nhưng đã đủ để xác định thân phận của Triệu Tư Kỳ.

Cảnh sát lập tức lên đường đi đến sân sau của tòa nhà, tìm được một bình cứu hỏa bị chôn sâu trong một đống rác, cùng với chiếc nhẫn bị vứt cùng một chỗ, rất rõ ràng là Triệu Tư Kỳ cũng ý thức được thứ này rất chướng mắt, lỡ như bị ai chú ý đến thì chính là phiền phức.

Chứng cứ được bày ở trước mắt như ván đã đóng thuyền, Triệu Tư Kỳ có không thừa nhận đi nữa thì cũng không có cách nào, cô ta máy móc thuật lại quá trình.

Nói cô ta lên kế hoạch thế nào, sớm đã nhìn trúng bình chữa cháy dự phòng duy nhất trong nhà được để ở đâu, lại không dám gánh chịu trách nhiệm như thế nào, sau khi xảy ra chuyện, sợ tội danh quá lớn, cô ta ở trên đường ôm bình chữa cháy đi cầu cứu thì đổi ý, quyết định bảo vệ bản thân, giả ngu chạy thoát.

Triệu Tư Kỳ ngây người một lúc rồi đột nhiên run rẩy khóc lớn: “Tôi cũng không nghĩ tới! Tôi chỉ muốn hù dọa, giữ được phần diễn của tôi mà thôi! Không biết lửa sẽ cháy lớn như vậy! Ai bảo cái cửa kia hỏng làm chi, không thể trách tôi được!”

Đạo diễn tức giận tới mức run rẩy, anh ta lấy ra một tờ giấy từ trong cái túi bên mình, giống như đổ ập xuống mà đập tới trước mặt Triệu Tư Kỳ: “Cô tự xem đi, trước khi cô phóng hỏa, Dụ Dao cố ý đưa đến tay tôi, tự tay sửa thiết lập nhân vật mới kịch bản mới cho các cô! Cô diễn dựa theo cái này so với trước đó con mẹ nó không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần! Nói không chừng còn có hy vọng nổi tiếng!”

Triệu Tư Kỳ giống như nghe được trò cười gì đó, kháng cự vừa khóc vừa mắng, cuối cùng giày vò mệt rồi, cô ta run rẩy nhặt tờ giấy lên nhìn chằm chằm vào chữ trên đó, biểu hiện trên mặt vặn vẹo, nửa buồn cười nửa không tin, mãi đến khi bị sự hối hận cắn nuốt, cô ta mới ngồi xổm xuống khóc rống lên.

Dụ Dao nhìn cô ta vài lần, trong không khí dường như vẫn còn đốm lửa và hơi khói khiến cho người ta cận kề cái chết, ánh mắt cô bình tĩnh chuyển về phía ngoài cửa sổ, hướng về phía bệnh viện.

Không biết Nặc Nặc đang làm gì, cô nên dạy anh cách dùng điện thoại rồi, thỉnh thoảng gửi Wechat cho anh, cún con dễ thỏa mãn như vậy, có lẽ sẽ cao hứng cả ngày nhỉ.

Trong phòng bệnh của bệnh viện, Kiều Nhiễm xách cái ghế nhỏ ngồi ở cuối giường, căng thẳng đến mức muốn run chân, lại miễn cưỡng ngăn chặn lại, chỉ sợ động tác nào đó của mình chọc tới vị Diêm Vương cực đáng yêu kia trên người.

Sau khi Dụ Dao đi, Nặc Nặc vẫn luôn bất an, bầu không khí cũng theo đó mà ngột ngạt, Kiều Nhiễm không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà quả thật không có cách nào thở được, thật không dễ gì mà tinh thần của anh không tốt rồi ngủ mất, Kiều Nhiễm mới một lần nữa sống lại.

Mẹ nó, thật đáng sợ, muốn khóc quá.

Nhung cũng không chỉ là sợ, nói cho đúng thì đại khái là một loại kính sợ nào đó, ngoại trừ ngày đó suýt nữa bị Nặc Nặc bóp chết thì nhiều hơn chính là loại ý muốn bảo vệ điên cuồng kia vào tối hôm qua tại hiện trường hỏa hoạn, mặc dù cậu ta khó mà trải nghiệm được nhưng lại bị chấn động sâu sắc.

Cậu ta không làm được thì càng khiêm phục hơn.

Người có giá trị vũ lực mạnh như vậy ở bên cạnh Dụ Dao, còn bằng lòng liều mạng vì cô vào bất cứ lúc nào.

Kiều Nhiễm không thể không thừa nhận, ngoại trừ tâm trí tương đối khác thường thì mặt nào cậu ta cũng không bằng Nặc Nặc, cho nên sau đó những sự phiền muộn, mâu thuẫn và không phục trước đó đều cùng nhau tiêu tán.

Người trên giường bệnh bỗng nhiên động đậy, Kiều Nhiễm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, còn thiếu chút nữa là đứng dậy hỏi xem hỏi cần phục vụ gì.

Bên thái dương của Nặc Nặc đều là mồ hôi, tóc bị thấm ướt, anh vừa mở mắt ra, trống rỗng mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào vách tường.

Giống như lúc tỉnh lại vào buổi sáng, anh đã nằm mơ thấy rất nhiều mảnh vỡ, rải rác lại sắc bén, nhưng không có gì có thể nhìn thấy rõ ràng được, sau đó lúc sắp tỉnh lại, anh lại mơ thấy cái quan tài mà Dao Dao quay phim, cùng với hình ảnh cô mặc áo cưới đứng trong ngọn lửa. [Gg: XLXL333]

Hốc mắt Nặc Nặc nóng lên, đáy mắt là một mảng đỏ bừng, ngón tay nắm chặt drap giường đến mức hiện lên vết nhăn.

Sự sợ hãi vì suýt chút nữa là không kịp bắt đầu từ lúc lửa bốc lên, đến bây giờ luôn thiêu đốt anh, sợ hãi bị xa cách.

Rốt cuộc là như thế nào… mới có thể không rời khỏi Dao Dao.

Nặc Nặc chịu đựng cơn đau, sờ đến điện thoại dưới gối, là của cô tặng, anh nắm trong tay mới miễn cưỡng an tâm được một chút.

Kiều Nhiễm thử thăm dò mà hỏi: “Cái đó… Anh? Anh uống nước không?”

Nặc Nặc vẫn cầm chặt điện thoại.

Kiều Nhiễm gãi gãi đầu, lại hỏi: “Còn không biết khi nào chị Dao Dao về, nếu không thì… em tìm phim chị ấy đóng cho anh xem nhé?”

Mi mắt Năc Nặc run rẩy, cuối cùng anh cũng cho cậu ta một chút ánh mắt, không quá tình nguyện mà đưa điện thoại qua.

Nhận được sự đáp lại, trạng thái tinh thần của Kiều Nhiễm cũng tốt hơn nhiều, cậu ta tích cực tải phần mềm video cho anh, đăng nhập vào tài khoản thành viên của mình, tìm bộ phim mà Dụ Dao lấy được ảnh hậu rồi phát ra.

Lúc bộ phim bắt đầu, Kiều Nhiễm mơ hồ nghe thấy giọng nói rất thấp của Nặc Nặc, giống như là đang hỏi cậu ta, cũng giống như là đang tự nói: “Làm sao để có thể, không xa rời nhau…”

Kiều Nhiễm hoàn toàn không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Không xa rời nhau? Vậy thì kết hôn chứ sao.”

Cậu ta nhớ tới có thể Nặc Nặc không hiểu việc này, thế là cậu ta chỉ chỉ màn hình: “Đúng lúc đầu phim chính là lễ kết hôn của hai vai phụ, anh xem xem.”

Nặc Nặc cầm lấy chiếc điện thoại yêu dấu, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh.

Một nam một nữ mặc lễ phục, chiếc nhẫn chói mắt, mực sư đang nói, bất luận là nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời không rời không bỏ, con có bằng lòng cưới không.

Trong góc của phòng bệnh đơn sơ, Nặc Nặc đối diện với màn hình, nắm chặt điện thoại, trong đôi đồng tử phủ bụi phát ra ánh sáng vô cùng sáng rực.

Dụ Dao gần chạng vạng tối mới quay lại bệnh viện, Kiều Nhiễm giống như được đại xá, ở cửa phòng bệnh bàn giao với cô.

“Nặc Nặc thế nào rồi? Trạng thái tốt không?”

Ánh mắt Kiều Nhiễm phức tạp: “Khá tốt, chỉ là sau khi xem phim xong, anh ta nói với em là cần một đống công cụ lộn xộn, em nào dám không cho, nhưng không nhìn ra được anh ta muốn làm gì.”

Dụ Dao không có ý định hỏi Kiều Nhiễm nhiều, cô muốn biết cái gì thì trực tiếp đi xem Nặc Nặc là được.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối rồi, trong phòng bệnh mở một nửa đèn, không tính là sáng, đúng lúc thêm chút màu ấm áp nhu hòa cho căn phòng lạnh lẽo.

Dụ Dao thả nhẹ bước chân đi vào, bất ngờ nhìn thấy Nặc Nặc dựa vào tường, ngồi ở trên giường, chăn mền được chồng chất thật dày bên cạnh anh, anh còn mặc quần áo bệnh nhân, kiểu quần áo sọc trắng xanh, lộ ra xương quai xanh gầy gò của anh, đường nét bên mặt sắc sảo lại đẹp, tóc đen dán vào bên cổ, rất mềm, anh ngoan ngoãn đến mức không tưởng tượng nổi.

Cô cố ý không phát ra âm thanh, đi đến bên giường, kéo lọn tóc của anh.

Nặc Nặc ngạc nhiên giương mắt, trong đôi mắt bảo châu lưu ly là ánh sáng phân tán: “Dao Dao, Dao Dao…”

Dụ Dao nhìn anh: “Hửm?”

“Tôi có việc, xin nhờ em, đồng ý.”

Dụ Dao cười khẽ, anh lại học được từ mới “xin nhờ” này rồi.

Cô kiên nhẫn nói: “Sờ đầu hay là cái gì? Hôn thì không được, đã dùng hết số định mức trong nửa tháng rồi.”

Nặc Nặc đỏ mặt lắc đầu: “Không phải, tôi muốn xin em…”

Động tác của anh rất chậm, nâng lên bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt, hơi phát run đưa tới trước mặt Dụ Dao rồi chậm rãi mở ra.

Trong lòng bàn tay của Nặc Nặc có rất nhiều mồ hôi mỏng của sự căng thẳng, ở giữa bàn ra một cái vòng gỗ bóng loáng ấm áp, kích cỡ tương tự với một chiếc nhẫn.

Dụ Dao nhớ rõ cái này, hôm qua đưa Nặc Nặc đến bệnh viện, lúc cô hỗ trợ thay quần áo đã phát hiện ra nó ở trong cái túi nhỏ bên người anh, khi đó vẫn chưa sạch sẽ tinh xảo như vậy, không biết là một miếng gỗ thô ráp anh sưu tập được từ chỗ nào.

Cho nên cô không ném đi, giữ lại cho anh.

Bây giờ sao lại….

Dụ Dao giật mình lo lắng mấy giây, đột nhiên ý thức được, Kiều Nhiễm vừa nói Nặc Nặc cần công cụ, là lấy tới tự tay mài giũa thứ này?! Anh đã mài cả một buổi chiều!

Dây thanh quản của Nặc Nặc căng cứng, anh trúc trắc đến mức mang theo một chút nghẹn ngào nhỏ xíu: “Người khác có nhẫn, Dao Dao, cũng phải có.”

Dụ Dao giật mình nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt anh chớp chớp, dưới ánh đèn câu đi tâm hồn người ta: “Đeo nhẫn lên là có thể kết hôn, Dao Dao, có thể, có thể… gả cho tôi không?”

Anh không có gì cả.

Miếng gỗ nhỏ này, là bảo vật duy nhất anh dựa vào chính mình mà có được.

Tất cả tiếng ồn đều trở nên yên tĩnh lại.

Dụ Dao hoàn toàn ngây người.

Qua hồi lâu, Nặc Nặc nâng ta đến phát run, Dụ Dao mới tìm về được giọng nói của mình.

“... Đương nhiên là không thể!”

Khuôn mặt tràn đầy sự chờ mong của Nặc Nặc vỡ vụn, cánh tay anh dần dần rũ xuống, anh cắn môi, màu máu rút đi như thủy triều, quần áo bệnh nhân ở trên người có vẻ vô cùng ảm đạm.

Lúc sắp tuyệt vọng, anh lại dừng lại, chờ mong mà một lần nữa ngẩng mặt lên, đôi mắt cún tinh khiết nhìn Dụ Dao chăm chú, cẩn thận hỏi.

“Vậy….”

“Đổi thành Dao Dao cưới tôi, được không?”