Chương 15: Dạy tôi hôn

Sắc trời rất muộn rồi, gió rét đến thấu xương, Dụ Dao bị cột chặt trước người Nặc Nặc, mất trọng lượng ngã ra ngoài cửa sổ, ngọn lửa hừng hực tràn ra gần như đã bén đến mái tóc bay lên của cô.

Trên người Nặc Nặc còn có chỗ bị cháy chưa tắt, bò lên theo vải vóc của quần áo, cùng với áo cưới của Dụ Dao dán chặt vào nhau, ánh lửa và màu đỏ trộn lẫn vào nhau trở thành sao chổi chói mắt, từ trên lầu ba rơi xuống.

Bên tai Dụ Dao đều là tiếng gió mãnh liệt, thân thể bị lực rơi xuống lôi kéo, cô mơ hồ nhìn thấy đôi mắt Nặc Nặc, thế mà còn đang toàn tâm toàn ý nhìn qua cô, hàm chứa ý cười ấm áp nhàn nhạt, thỏa mãn.

Trái tim Dụ Dao điên cuồng nhảy lên đến mức đau đớn.

Sao anh lại còn cười…

Gáy và cột sống của con người yếu ớt thế nào rốt cuộc là anh có biết không! Anh như vậy hoàn toàn là đang dâng mạng lên!

Hai cánh tay của Dụ Dao vẫn bị Nặc Nặc dùng sức của hai tay bắt chéo sau lưng, dù cho sống chết ở trước mắt, anh cũng không có chút buông lỏng nào, lần đầu tiên cô tự mình cảm nhận được sự giam cầm khó mà rung chuyển được của Nặc Nặc, ngay cả việc muốn ôm lấy anh bảo vệ cũng trở thành chuyện không thể nào hoàn thành được.

Anh sợ cô giãy giụa lộn xộn, chỉ sợ cô có một chút không cẩn thận nào thì sẽ làm cô bị thương.

Cún con từ trước đến nay nghe lời cô răm rắp, vào lúc này cương quyết đến mức tuyệt đối không thỏa thuận.

Đình nghỉ mát có diện tích không nhỏ, độ cao đạt đến mặt đáy của lầu hai, trọng lượng của hai người rơi xuống, chớp mắt liền chạm đến những lớp ngói cũ kỹ trên đỉnh, tiếng va đập nặng nề của máu thịt tươi sống, tiếng mảnh ngói vỡ vụn, không có một thứ nào không làm cho Dụ Dao sụp đổ.

Nặc Nặc chỉ nhíu mày lại, không lên tiếng, ánh sáng trong mắt đang không tự chủ được mà trở nên ảm đạm.

Thời gian dừng lại kéo dài chưa được một giây, đỉnh làm bằng ngói đã quá nhiều năm không tu sửa liền nút ra lỗ hổng lớn, Nặc Nặc ôm lấy Dụ Dao một lần nữa rơi xuống, va vào mặt đất gạch đá cứng rắn.

Rất nhiều thành viên của đoàn làm phim xúm lại ở bên ngoài vào lúc hai người sắp nhảy cửa sổ đã ý thức được, bọn họ giành giật từng giây tìm mọi thứ đồ êm dày có thể sử dụng được bên người lót ở phía dưới đình nghỉ mát, nhưng thời gian quá ngắn, bọn họ lại phán đoán vị trí không tốt.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn có một vùng đất trống không thể chú ý kịp thời, Nặc Nặc ngã xuống đó, vai trái và phía bên đầu bị thương.

Nặc Nặc hơi rũ mắt xuống, ánh mắt dần dần không có cách nào tập trung được, anh không mở được nút thắt buộc trên lưng, chỉ có thể cố sức nâng tay lên, che kín hai mắt đỏ bừng của Dụ Dao, nhỏ giọng cầu xin cô: “Dao Dao, đừng nhìn.”

Cún con đổ máu yếu ớt… không đẹp nữa.

Mười một giờ rưỡi đêm, bên ngoài phòng bệnh của bệnh viện, trên mái tóc dài của Dụ Dao đều là tro bụi, cô qua loa vén ra sau tai, sắc mặt quá trắng xanh.

Cô khàn giọng ép hỏi: “Nếu như không nghiêm trọng thì sao anh ấy có thể còn bất tỉnh?! Rốt cuộc các người có xác định được thương thế của anh ấy không, nếu không xử lý được thì để tôi dẫn anh ấy lập tức chuyển viện!”

Bác sĩ lại lật bệnh án một lần, kiên nhẫn an ủi: “May mà mảnh gói không cứng quá, giúp cậu ta giảm va chạm rất lớn, mặc dù sau lưng bị rách không ít nhưng cũng may là góc độ rơi xuống rất tốt, xương cốt và nội tạng đều không sao, nhìn trước mắt thì quan trọng là mấy chỗ trầy da bầm tím, bên đầu chảy máu, não chấn động rất nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”

Anh ta nói một câu, trái tim Dụ Dao liền như nung như nấu mà đập mạnh.

Cái này gọi là không có vấn đề?!

Bác sĩ hiểu rõ ý của cô, vội vàng bổ sung: “Chúng tôi có kinh nghiệm trong tình huống như thế này, bình thường đều không sao, tốt nhất là quan sát trước đã, chờ khi tỉnh lại thì xác định xem có di chứng hay không là được rồi, nếu hơn nửa đêm mà lại giày vò đến thành phố, vậy thì thân thể cậu ta sẽ gánh vác lớn hơn.”

Kiều Nhiễm đi theo bên cạnh, thấy thế thì khuyên Dụ Dao: “Chị ơi chị đừng gấp, chúng ta nghe lời bác sĩ đi.”

Bác sĩ nhớ tới cái gì đó lại nói: “Còn nữa, bệnh nhân không chỉ có vấn đề của lần té lầu này, cậu ta còn nghỉ ngơi không đủ, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, ngủ mê man cũng có nguyên nhân ở phương diện này, làm người nhà thì bình thường quan tâm nhiều hơn một chút, đừng có không coi là việc to tát.”

Dụ Dao nhắm hai mắt lại, chậm rãi ấn trán, cách một lát thì thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, tôi biết rồi.”

Ban đêm trước khi đến đoàn làm phim, Nặc NẶc cũng bởi vì sự xa cách của cô mà nơm nớp lo sợ ngủ không ngon, đến đây được một ngày, anh chạy trước chạy sau hối hả vì cô, lại trải qua việc ngoài ý muốn lớn như thế.

Anh có ngủ được một lát không, ăn cái gì, cô đều không chú ý tới.

Cún con hoàn toàn sẽ không kể khổ phàn nàn, tập mãi thành quen mà chịu đựng, cô tiện tay cho một chút ấm áp, anh liền vô cùng vui mừng giống như chưa từng tủi thân khó chịu.

Dụ Dao quay người đi vào phòng bệnh, Kiều Nhiễm muốn đi theo, cô dừng lại: “Cậu về đi, tôi tự mình chờ anh ấy tỉnh lại.”

Kiều Nhiễm gãi gãi đầu, cái mũi không khỏi chua xót, cậu ta áy náy nói: “Chị, em xin lỗi, lúc ấy em… không có dũng khí xông vào tìm chị, lửa quá lớn, em…”

Cậu ta không nói được nữa, khí đó Nặc Nặc dứt khoát giống như thiêu thân lao vào lửa mà thoảng quá mắt cậu ta.

Nhưng bất kể nghĩ lại mấy lần cậu ta đều sợ hãi, xác định mình không thể làm được.

Cậu ta yêu thích ngưỡng mộ Dụ Dao, vì cô mà đến đoàn làm phim rách nát, chạy theo cô, làm việc thay cô san sẻ với cô, cái gì cũng hăng hái nhiệt huyết, nhưng cần cậu ta đánh cược tính mạng, cậu ta thật sự không dám.

Dụ Dao lắc đầu: “Không cần phải nói những chuyện này, bao gồm tất cả mọi người ở trường quay hôm nay, gặp phải lửa lớn thì né trách là việc nên làm, cậu không cần phải so sánh bản thân với Nặc Nặc, anh ấy và các cậu không giống nhau.”

Anh và bất cứ người nào đều không giống nhau.

Con người sẽ sợ chết, sợ bị thương tổn, sẽ suy xét lợi hại, tính toán được mất, trong lòng không có giờ phút nào là không đo đạc giá trị của đối phương để quyết định bản thân mình nên bỏ ra bao nhiêu.

Cô chính là người máu lạnh lại nhát gan như vậy, được ông trời chú ý đến nên mới có được cún con độc nhất vô nhị trên đời… chỉ thuộc về cô, vì cô mà không sợ sống chết.

Điều kiện của bệnh viện ở trấn nhỏ có hạn, giường bệnh rất nhỏ, ở rìa bị rỉ sét, vì vết thương nên Nặc Nặc không thể nằm thẳng được, Dụ Dao đặt anh ở vị trí nằm nghiêng, anh liền rất yên tĩnh mà duy trì, cô đi ra ngoài lâu như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn, cho dù ngủ mê không tĩnh nhưng cũng không động đậy một chút nào.

Đèn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ có ở bên giường là có một chút nguồn sáng khẩn cấp lóe lên, mờ nhạt chiếu trên mặt Nặc Nặc, bao lấy lông mi dài mà dày của anh.

Bên gò má của anh còn có tro bụi, tóc cũng rối loạn rồi.

Dụ Dao ngồi bên giường, động tác nhẹ nhàng lau mặt cho anh, sau đó giơ tay lên, đặt trên đầu anh.

“Nặc Nặc mệt lả rồi.” Giọng nói của cô rất thấp, kiềm chế sự nghẹn ngào: “Chủ nhân sờ đầu một cái.”

Thứ mà Nặc Nặc muốn cho tới bây giờ đều rất ít.

Muốn cuộn mình bên cạnh cô làm một chú cún cưng nhỏ, một chú cún thành tinh, biết nói chuyện, có thể theo cô phiêu bạt xông xáo khắp nơi, thứ mà anh chờ đợi từ sáng đến tối chẳng qua chỉ là anh làm được việc rồi thì có thể nhận được sự quan tâm và vuốt ve của cô.

Cô keo kiệt như vậy, luôn lo lắng xoắn xuýt rất nhiều chuyện, mà anh thì mãi mãi cố chấp, núi đao biển lửa anh đều có chạy như điên về phía cô.

Dụ Dao cúi người, chậm rãi vuốt ve mái tóc của Nặc Nặc, đầu ngón tay lướt qua thái dương hơi lạnh của anh.

Làm sao cô có thể không có tình cảm với anh.

Cô sống không có gì cả, nhiều hơn Nặc Nặc chẳng qua chỉ có một mình Xoài, một căn nhà thuê trăm mét vuông mà thôi.

Từ nay về sau, cô và Nặc Nặc sống nương tựa vào nhau, anh đã muốn làm cún con được cưng chiều , vậy thì cô sẽ làm chủ nhân dung túng anh, yêu thương anh.

Bất kể là sẽ bị xa cách vào một lúc nào đó, cô đều sẽ không hối hận vì đã mở rộng lòng mình cho anh.

Làm chủ nhân của anh, làm người giám hộ, làm người nhà, nhưng… không liên quan đến tình yêu.

Dụ Dao ở trong đêm nắm chặt ngón tay, nhiều lần tự nhủ.

Dụ Dao biết ở trường quay đã rối loạn, dù sao tòa nhà cũng là thuê tới, bị lửa cháy nghiêm trọng như vậy, suýt nữa xảy ra mạng người, hỏa hoạn tất nhiên sẽ làm lớn chuyện, kinh động tới chỗ chính phủ, toàn bộ đoàn làm phim đều sứt đầu mẻ trán, nhưng trước khi Nặc Nặc tỉnh lại, cô không muốn quan tâm cái gì cả.

Bác sĩ đá nói có lẽ là sáng hôm sau Nặc Nặc mới có thể mở mắt, Dụ Dao liền nắm bắt thời gian rời khỏi phòng bệnh, vơ vét lấy số tiền không còn nhiều, mua sắm đồ ăn vật dụng túi lớn túi nhỏ, cùng với một chiếc điện thoại mới có công năng đơn giản.

Nặc Nặc nhà cô tốt xấu gì cũng thành tinh rồi, thiết bị thông tin vẫn phải có.

Dụ Dao quay về trước giường bệnh chuẩn bị đặt đồ xuống thì nhìn thấy Nặc Nặc co rúc ở bên giường, tay nắm lấy vách ngăn một cách vô thức, mi tâm nhíu chặt, tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt đẫm, phần môi khô nứt mơ hồ thì thào cái gì đó, cô nghe không rõ.

Cô vội vàng đi tìm bác sĩ, một đám người chạy chậm rào rào bước vào phòng bệnh, Nặc Nặc đúng lúc mở mắt ra.

Một khuôn mặt đẹp đẽ yếu ớt tái nhợt, ánh mắt lại như lưỡi dao nhuốm máu, sắc bén u ám.

Chỉ là một cái chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi, ngay cả chính anh cũng không phát hiện được, rất nhanh đã mềm đi, sự ngoan ngoãn lờ mờ và ngây thơ tuôn ra, mài mòn đi những hơi thở tàn bạo còn sót lại đi.

Chờ đến lúc anh nhìn về phía Dụ Dao thì đã là chú cún con vô tội khiến người ta yêu thương nhất trên đời.

Bác sĩ phụ trách kiểm tra toàn diện cho Nặc Nặc một lần, xác định không có vấn đề lớn, nhưng mà cần tiếp tục dưỡng thương, tạm thời không thể xuất viện.

Nặc Nặc vừa được xem xong vết thương sau lưng, không thể không nằm trên giường, ngón tay anh níu lấy viền gối, mắt liền không rời khỏi Dụ Dao, xác định cô thật sự vẹn toàn không chút tổn hại nào.

Đám người rời đi, Dụ Dao mới yên tâm, cô chạm lên chóp mũi anh một cái: “Vẫn tốt chứ?”

“Không tốt…” Nặc Nặc khàn giọng nói: “Ngủ lâu, nhớ Dao Dao.”

Anh còn có nửa câu sau muốn nói, cái đuôi lông vô hình xoắn xuýt vung vẫy, ngại nói.

Dụ Dao nín cười.

Muốn sờ đầu đúng không?

Dụ Dao ngồi xuống bên cạnh anh, cố ý nói: “Đêm qua đã sờ rồi, ai bảo anh không tỉnh, hôm nay thì hết rồi.”

Nặc Nặc khϊếp sợ mà mở to mắt, vội vàng hấp tấp đè tay lên đầu mình, muốn tìm được xúc cảm của cô.

Trong chốc lát anh đã ý thức được Dao Dao là đang cố ý bắt nạt anh, thế là anh ngoan ngoãn, lại vùi vào trong chăn, chôn mặt vào sâu trong gối, lỗ tai có một chút đỏ lên.

Dao Dao bắt nạt anh, anh kiêu ngạo.

Dụ Dao không nỡ khiến anh cảm thấy mất mát, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở bao bì ra nhét vào bên gối của anh: “Cho anh, lưu lại số điện thoại của tôi, bất cứ lúc nào cũng không được mất liên lạc, đừng để tôi không tìm thấy anh.”

Nặc Nặc dùng hai tay nâng sản phẩm công nghệ cao mà loài người mới có thể sử dụng, anh được sủng mà sợ hỏi: “Chó tinh cũng có thể?”

“... Ừm, chủ nhân đặc biệt cho phép là được.”

Nặc Nặc thành kính nhấn sáng nó lên.

Anh ở đoàn làm phim nhìn thấy rất nhiều người dùng, biết được có một công năng lợi hại.

Nặc Nặc loay hoay vài cái liền tìm được máy ảnh, anh nhắm về phía Dụ Dao rồi nhấn nút chụp, ảnh chụp tự động hiện lên trên màn hình, không nhấn nút kia thì sẽ không biến mất.

Anh kinh ngạc nhìn chăm chú vào Dụ Dao trong tấm ảnh, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, kéo chăn mền giấu mình đi, không nhịn được mà trong lòng tràn đầy xúc động, anh rất thận trọng mà nhô ra một chút đầu lưỡi nho nhỏ, chạm vào mặt của cô.

Dụ Dao nhìn lén, nhịp tim vẫn coi là ổn định bỗng nhiên gợn sóng.

Cô cướp lấy điện thoại, lấy ra một cái khăn ướt khử trùng lau mạnh màn hình: “Bẩn.”

Lông mi của Nặc Nặc động đậy, anh một lần nữa nhận lấy điện thoại đã được lau sạch.

Anh trịnh trọng nhìn Dụ Dao, lại dựa theo vị trí cũ, cực kỳ kiềm chế và ưu nhã mà tiếp tục khẽ liếʍ màn hình.

Không bẩn nữa, có thể hôn rồi.

Dao Dao là có ý này, đúng không.

Dụ Dao quả thật muốn tăng xông, cô giữ lấy cằm của Nặc Nặc: “Anh đang làm gì vậy!”

Nặc Nặc nghiêm túc bày tỏ: “Hôn Dao Dao.”

Người không cho hôn, anh liền hôn ảnh chụp.

Dụ Dao cắn răng nói từng chữ: “Con người không hôn như vậy…”

Nặc Nặc không phản kháng chút nào, anh dán vào trong lòng bàn tay cô, ngoan ngoãn cọ mấy cái, nâng đôi mắt hơi ướŧ áŧ lên, năn nỉ cô: “Vậy cái hôn của loài người, Dao Dao, em dạy tôi đi.”