Chương 28

Quách Nhất Cầm hoàn hoàn bị cô đánh bại: "Chị đại, những chỗ này là một Bắc, một Nam, một Tây đó, cậu muốn đi du lịch vòng quanh đất nước sao!"

"Để tớ suy nghĩ thêm." Triệu Tô Dạng sử dụng kế hoạch hoãn binh, việc này tạm thời tạm gác lại. Nhất Cầm đã có công việc rồi, cô cũng không thể là một vô gia cư lang thang không nghề nghiệp gì.

Hoàng Đinh Huệ bị đưa đến trung tâm điều tra hình sự thành phố Gia Hoa lúc ba giờ chiều, trong thời gian này, các công cụ liên lạc của bà ta đã bị tịch thu và bà ta không được phép liên lạc với chồng mình là Phạm Côn Nghị. Người phụ nữ này cũng đeo kính không gọng, đôi mắt lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất không giận mà vẫn có uy, rất phù hợp với chức vụ của bà ta, chủ nhiệm khoa nghiêm túc trong ấn tượng của tất cả các học sinh.

Không giống như người chồng Phạm Côn Nghị, bà ta bước vào phòng thẩm vấn mà không hề lo lắng gì, dường như bà ta đã biết mình sẽ phải đối mặt với những luồng dư luận và hình phạt như thế nào rồi, hoàn toàn là một người làm việc một người tra hỏi. Sầm Qua cũng không lãng phí thời gian, anh trực tiếp chiếu video lên màn hình lớn, sau đó quay người đi ra ngoài để Hoàng Đinh Huệ có một chút thời gian để suy nghĩ.

Một máy quay hướng về khuôn mặt của Hoàng Đinh Huệ, ghi lại những chuyển động và biểu cảm của bà ta.

Ở phần đầu của đoạn video, khuôn mặt của Hoàng Đinh Huệ lộ ra vẻ ngạc nhiên trong một giây, sau đó lại khẽ nhắm mắt lại, rồi lại tiếp tục mím môi và nhìn chằm chằm vào màn hình, mười ngón tay bà ta bắt chéo vào nhau trên bụng, bà ta nhìn về phía trước với vẻ dò xét, có chút xoi mói.

Biểu tình này hoàn toàn khác với vẻ buồn bã, thất vọng thậm chí là đau đớn mà một người phụ nữ đã có gia đình nên thể hiện ra khi biết tin bê bối của chồng.

Sau khi đoạn video kết thúc, Sầm Qua, A Đông và Tiểu Đinh nối đuôi nhau đi vào.



Hoàng Đinh Huệ không có một chút phản kháng nào, bà ta nhẹ nhàng nói: "Nếu như các anh đều đã biết rồi, tôi cũng không còn gì để che giấu nữa. Nhưng tôi có một yêu cầu, đối ngoại cũng phải chú ý đến ảnh hưởng xã hội, tôi tin rằng lãnh đạo của các anh cũng sẽ không để các anh phơi bày chuyện này ra ngoài."

Bà ta là một người thông minh.

"Mỗi người đều có một thú vui yêu thích riêng, tôi cho rằng chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người khác thì cũng không phải là tội lỗi gì." Hoàng Đinh Huệ rủ rỉ nói ra, tiết lộ ra bà ta và Phạm Côn Nghị đã gặp nhau, kết hôn…

Hoàng Đinh Huệ không thể nhớ được làm sao bà ta khám phá ra sở thích đặc biệt của mình, từ nhỏ bà ta là một cô gái được kỳ vọng cao và chưa bao giờ làm người khác thất vọng, tất cả mọi người đều ủng hộ bà ta như nữ vương vậy, dù là bà ta làm gì thì cũng đều đúng, dù bà ta nói gì thì cũng hoàn toàn chính xác. Thành tích của bà ta xuất sắc, liên tiếp là học sinh ba tốt, vinh dự là cán bộ học sinh ưu tú khiến bà ta và cha mẹ bà ta trở thành đối tượng mà bao nhiêu người đều phải ngưỡng mộ, phương pháp học tập của bà ta và phương pháp giáo dục của cha mẹ bà ta đều bị người ta tranh giành học tập kinh nghiệm, vầng hào quang này đã đồng hành cùng bà ta suốt chặng đường dài cho đến tận bây giờ.

Cũng chính vì như vậy, bà ta không thể lắng nghe bất kỳ ý kiến trái chiều nào và không thể chấp nhận lời chỉ trích của bất kỳ ai. Bà ta cảm thấy rằng những gì mình nói đều là sự thật và những người khác chỉ cần phục tùng tuân theo và khen ngợi bà ta.

Từ đầu đến cuối bà ta luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường, khao khát làm vương giả, cuối cùng một ngày nào đó khi bà ta cầm lấy cây roi, bà ta đã tìm thấy cảm giác này, cảm giác được tôn thờ, phục tùng và ái mộ.

Mà người có quỹ đạo trưởng thành tương tự như bà ta là Phạm Côn Nghị lại ở một thái cực khác, khi ông ta du học ở Châu Úc, ông ta đã bị một nhóm xã hội đen đánh đập, ngược đãi nhưng ông ta lại không cảm thấy thống khổ mà ngược lại thấy cảm giác mình đầy thương tích vô cùng mỹ diệu, dường như những áp lực nhiều năm đều đã bùng nổ. Đặc biệt khi bọn họ tát ông ta và đi lên trước tiểu vào đầu ông ta, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục nhưng đồng thời cũng cảm thấy cả người sảng khoái không thể diễn tả được.

Khi gặp được Hoàng Đinh Huệ, Phạm Côn Nghị đã bị khí chất vương giả của bà ta thu hút sâu sắc, ông ta quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ như vậy, gót giày nhọn dẫm lên dường như xuyên thủng mu bàn tay của ông ta, ông ta đau đến mức đỏ bừng mặt, không tự chủ mà phóng ra quần, sau đó vì vậy lại nhận được sự trừng phạt càng nghiêm khắc hơn, cảm giác xấu hổ khi bị chinh phục hoàn toàn khiến ông ta vừa sợ hãi vừa tôn kính Hoàng Đinh Huệ, điều này dần trở thành một tình yêu cuồng tín theo thời gian.