Chương 31: Thực sự không đổ lỗi cho tôi, đổ lỗi cho người lái xe

Đường sắt nhẹ ngày nay, chen chúc như bình thường.

Ngoài các sinh viên sau giờ học, có rất nhiều người già.

Vì vậy, ngay cả khi cậu lên xe buýt để chiếm chỗ ngồi, cậu cũng phải vì lý do đạo đức, đứng lên và nhường chỗ cho nhau.

Bằng không, chẳng lẽ Cậu trơ mắt nhìn một lão nhân hơn nửa trăm tuổi đứng ở trước mặt Cậu, một tay treo vòng kéo mà thờ ơ sao?

Đối với chuyện này, Dư Cận rất không hiểu.

Những người cao tuổi này không đi làm cũng không đi học, tại sao không thể đi ra ngoài muộn một chút, tách thời gian, để lại giờ cao điểm buổi sáng, giờ cao điểm buổi tối cho học sinh và thanh thiếu niên?

Sau khi lên xe, Dư Cận vẫn như trước, hai tay kéo vòng treo, bảo vệ Khương Mộc Tình trước ngực, để lại cho cô không gian độc lập.

Đây không phải là cậu ấy nói làm như vậy, chính là thích đối phương, hoặc là muốn hiến ân cần.

Đó là những gì ông nên làm như là một người cậu và một cậu bé.

Một số điều, trong đời sống xã hội, mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng nó tạo thành một quy tắc ngầm.

Đường sắt nhẹ không tốt hơn xe hơi, sự ổn định của nó không tốt như vậy.

Hơn nữa địa hình đặc thù của thành phố Giang Hoài, đường sắt nhẹ càng giống như một loại "tàu lượn siêu tốc", lúc nào cũng có thể khiến thân xe có lúc lắc lư rất lợi hại.

Bởi vì lần này Khương Mộc Tình không có chỗ nắm vòng tay, cho nên khi đường sắt nhẹ đột nhiên giảm tốc độ thân xe lắc lư, Khương Mộc Tình đứng không vững lập tức mất đi trọng tâm, ngã sang bên cạnh.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô theo bản năng vươn hai tay gắt gao ôm vào thắt lưng Dư Cận, nhào vào trong ngực cậu, mới ổn định chính mình.

“!!!” Dư Cận.

Đối mặt với khương Mộc Tình đột nhiên tập kích cùng thân thể tiếp xúc, thân thể cậu ấy cứng đờ, duy trì thân hình không nhúc nhích.

Cái loại cảm giác bị nữ sinh ôm lấy, Dư Cận hình dung không ra, cũng rất kỳ diệu.

Khi thở, cậu cũng có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên tóc cô.

Khương Mộc Tình cũng không nghĩ tới mình lại có kinh hỉ "ngoài ý muốn" như vậy, trong lòng nho nhỏ cao hứng một chút.

Cô không lựa chọn buông tay trước, mà ngẩng đầu, nhìn về phía Dư Cận.

Hai người nhìn nhau.

Khương Mộc Tình một chút cũng không xấu hổ, cười cười, nói: "Tôi không phải cố ý. ”

Dư Cận xấu hổ nói: "Hiện tại xe không lắc lư, có phải cậu nên buông tay không? ”

"À."

Khương Mộc Tình nghe lời buông hai tay ra, trở về chỗ cũ, hai chân hơi mở ra đứng thẳng, ý đồ cố định thân thể của mình.

Nhưng cô vừa đứng xong, chiếc xe lại rung lắc kịch liệt một chút.

Vì vậy, những gì đã xảy ra trước đó một lần nữa.

Khương Mộc Tình lại một lần nữa ôm lấy Dư Cận.

"...." Dư Cận.

Khương Mộc Tinh nhất thời mở to đôi mắt to vô tội của cô, nói: "Không trách tôi. ”

Nói xong, liền buông tay.

Nhưng không quá vài phút, cô lại một lần nữa ôm lấy eo Dư Cận.

"..." Dư Cận.

Nhưng Khương Mộc Tình vẫn mở to mắt vô tội của cô, nói: "Thật không trách tôi, trách tài xế. ”

"..." Dư Cận.

Cậu ấy ở trong lòng nhịn không được chửi bới, thân xe nhỏ như vậy lắc lư, Cậu cũng có thể ôm !!!

Hai người cứ như vậy ở trên đường sắt nhẹ.

Ôm lấy, buông ra.

Ôm lấy, buông ra.

.......

Có đôi khi Dư Cận thập phần hoài nghi Khương Mộc Tình sẽ không phải cố ý, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình chứ?

Nhưng cậu ấy không có bằng chứng!

Huống chi loại chuyện này, nhìn thế nào cũng là nữ hài tử càng "chịu thiệt" một chút đi!

Cho nên cho dù mình nói ra, phỏng chừng cũng không ai tin, làm không tốt còn muốn mắng cậu ấy thân ở trong phúc không biết phúc.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Khương Mộc Tình ôm vui vẻ không biết mệt mỏi.

Cô chưa từng cảm thấy, thì ra mình có thể thích ngồi đường sắt nhẹ như vậy.

Thẳng đến khi đường sắt nhẹ đến trạm xuống xe, Dư Cận mới thoát khỏi "ma trảo" của Khương Mộc Tình.

Hai người từ đường sắt nhẹ đứng ra, phải leo thêm mấy chục bước thang đá, mới có thể đi tới con đường chính phía trên.

Cậu nói: "Buổi chiều vẫn là :, chúng ta gặp nhau tại khách sạn." ”

"Ừm."

Khương Mộc Tình cười nói: "Lát nữa cậu đem ly của cậu cho tôi, lúc tôi đến, mang cho cậu một ly nước đường nâu. ”

"Không cần, tôi hiện tại thật sự đã hoàn toàn khôi phục."

Dư Cận kỳ thật rất thích uống nước đường nâu cô pha, nhưng thứ này đi, nghe bọn họ nói, bình thường đều là lúc con gái đến cái đó, mới có thể uống.

Nam sinh uống, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái.

"À."

Khương Mộc Tình cũng không cưỡng cầu, cô hỏi: "Chúng ta tuần này hẳn là đến phiên học thêm sinh vật chứ? ”

"Đúng."

"Được rồi, lát nữa sau khi tôi trở về, trước tiên xem một lần, miễn cho đợi lát nữa Cậu lại mắng tôi ngốc, không theo kịp tiết tấu của Cậu."

"Vậy tôi trước tiên nói cho Cậu biết kế hoạch học thêm của tôi."

Dư Cận cười nói: "Sinh vật đơn giản, đại đa số là thuộc lòng, đầu tiên hai ngày này tôi sẽ cho Cậu học bổ túc một chút cơ sở vật chất thường xuyên thi, điểm kiến thức quan trọng trong quá trình trao đổi chất, điều tiết hoạt động, sinh sản phát triển.

Chẳng hạn như nhiễm sắc thể, quang hợp ah, trứng thụ tinh ah và như vậy ...

Tiếp theo là một số chủ đề đòi hỏi phải tính toán xác suất.

Cuối cùng là mười lăm thí nghiệm sinh học quan trọng. ”

Ngay khi hai người vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên ở phía trước, cùng bọn họ vừa rồi xuống xe một lão nhân, một bước giẫm lên không trung, ngã xuống.

Trán đập vào tảng đá, có máu chảy ra.

"Ôi...."

Người đi ngang qua chung quanh thấy thế, đều trốn xa, không có người đi đỡ.

Dư Cận và Khương Mộc Tình liếc nhau.

Cậu đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Khương Mộc Tình giành trước nói: "Tôi đi cứu người, thuận tiện gọi 120(ở đây mình ko biết số này nó là dư lào nên ghi bừa các bro thông cảm hehe), cậu lấy điện thoại di động ra, toàn bộ hành trình giúp tôi ghi hình. ”

Nói xong, liền đi thẳng đến lão nhân.

"Được."

Dư Cận đáp một tiếng, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở máy ảnh ra, bắt đầu ghi hình.

Trong video, Khương Mộc Tình chạy tới không tùy tiện động đến lão nhân, sợ tạo thành thương tổn lần thứ hai.

Cô ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của ông già, trong khi lấy điện thoại ra gọi 120.

Đợi đến sau khi đánh 120 xong, Khương Mộc Tình lại quan tâm hướng lão nhân trên mặt đất hô: "Ông thế nào rồi, có khỏe không? Tôi đã gọi 120 cho ông rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay. ”

Ông già có thể bị thương không nhẹ, miệng luôn rêи ɾỉ "ôi chao".

Lúc này, người xem náo nhiệt chung quanh cũng nhiều hơn.

Nhưng vẫn không có ai ra tay.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lòng tốt của mình, tin tức ngược lại bị lầy lội quá nhiều.

Mọi người đều sợ hãi và không muốn gặp rắc rối.

Bọn họ thậm chí còn tốt bụng ở bên cạnh khuyên tiểu cô nương không nên nhiều chuyện, cẩn thận bị liều lầy.

Nhưng Khương Mộc Tình tựa như không nghe thấy vậy.

Dư Cận thì vững vàng cầm điện thoại di động, vẫn ghi hình toàn bộ hành trình, góc nhìn chưa từng rời khỏi Khương Mộc Tình.

Bởi vì cậu ấy biết video mà cậu ấy đã ghi lại quan trọng như thế nào.

Ngay sau đó, một chiếc xe cứu thương 120 đến.

Các bác sĩ và y tá đưa ông già lên xe và hỏi tại chỗ: "Ai vừa gọi 120?" ”

Khương Mộc Tình trả lời: "Dì, con gọi. ”

"Vậy cậu cùng chúng ta đến bệnh viện."

"Được." Khương Mộc Tình gật đầu.

Dư Cận sợ Khương Mộc Tình chịu thiệt, thu hồi điện thoại di động, ở một bên vội vàng nói: "Bác sĩ, tôi cũng muốn đi, tôi đi cùng cô ấy, tôi là bạn học của cô ấy. ”

"Được, hai người các Cậu cùng nhau."