“…”
Tạ Ý Lẫm im lặng không nói, cũng không định tiếp đề tài này.
Hoàng đế bệ hạ lại tự mình nói tiếp: “Ta biết nguyên nhân con chọn cậu ấy. Con cho rằng, hành vi rõ ràng như vậy, ai sẽ không nhìn ra?”
“Con đã quá lỗ mãng.”
“Nhanh chóng đi tìm Cohn và xin lỗi cậu ấy đi, nói rằng con sẽ cưới Omega của họ…”
“Tôi đã kết hôn rồi.”
Tạ Ý Lẫm ngắt lời ông ấy, lạnh lùng nói: “Bảy giờ trước, tôi đã đăng ký.”
“Con!”
Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng rất rõ ràng, người cha già chuyên quyền độc đoán đã bị những lời này làm cho tức giận không nhẹ.
Dù là Hoàng đế, nhưng ở phương diện trò chuyện với con cái, cũng vẫn là trận đầu cáo thua.
Trong phòng rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Thật lâu sau, hoàng đế bệ hạ lần nữa lên tiếng: “Cho nên, đây chính là lựa chọn của con sao?”
“Một Omega bình dân, một minh tinh nhỏ trong giới giải trí, liệu cậu ấy có thể gánh vác nổi trọng trách của vương thất cùng đế quốc sao?”
“Con thật sự biết mình đang làm gì sao? Con sẽ hại chết cậu ấy...”
“Tôi sẽ không.”
Tạ Ý Lẫm ngắt lời ông ấy lần thứ hai, hờ hững đáp lại: “Tôi không phải ngài.”
“Khụ khụ khụ...”
Hoàng đế lại ho khan.
Ông ấy vẫn đang bệnh rất nặng, mấy năm qua ông ấy cực ít quản lý chính sự, quốc sự đều giao cho các đại thần, đã từng có người dùng việc này để phán đoán, nói bầu trời của đế quốc sắp thay đổi, nhưng lần này hoàng đế bị bệnh thật lâu, mặt đầy bệnh tật nhưng vẫn luôn không có tiến tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Cho nên, cũng có rất nhiều người suy đoán, Hoàng đế chỉ là lấy cớ bị bệnh, lấy lùi làm tiến.
Nhưng năm nay, ông ấy đã triệu hồi hoàng thái tử. Lý do cũng rất bình thường, hoàng thái tử đã trưởng thành lâu rồi vậy mà vẫn luôn tự do ở bên ngoài trung tâm quyền lực không phải là hiện tượng tốt gì. Anh nên trở về sớm hơn để hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là người thừa kế.
Đáng tiếc hoàng thái tử cũng không được dân chúng ủng hộ.
Không đề cập tới thanh danh ác liệt, tính cách hoàng thái tử cũng quá mức cô lãnh. Ngay cả các quý tộc từ trước đến nay luôn ủng hộ vương thất cũng đang quan sát.
Một tiếng lại một tiếng ho khan kịch liệt quanh quẩn trong phòng, trong phòng không có những người khác. Cuộc nói chuyện bí mật giữa cha con không thể bị người ngoài biết, vì thế cũng không có người hầu nào đến hầu hạ. Tạ Ý Lẫm vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa như một pho tượng lạnh như băng.
Anh hờ hững nhìn Hoàng đế khó khăn thở dốc một hồi, nghe thấy người sau tự giễu nói: “Xem ra con nói đúng.”
“Con người thực sự không nên kỳ vọng vào người khác.”
Một lát sau, ông ấy khôi phục một chút khí lực, thấp giọng nói:
“Nhưng con là hoàng đế kế tiếp.”
“Hoàng đế nhất định phải được dân chúng ủng hộ, nếu có thể biết người thiện dụng... Tạ Ý Lẫm, con đã nói con không phải ta, vậy thì con chứng minh đi.”
“Chứng minh rằng người mà con chọn là không sai, và chứng minh khả năng của con.”
Anh chậm rãi giơ tay, ấn chuông đầu giường. Cửa hông bên cạnh đẩy ra, Tổng quản của vương cung đi vào, đem theo một phần văn kiện truyền cho Tạ Ý Lẫm.
Vài phút sau, Tạ Ý Lẫm ra khỏi hành lang, trở lại phòng tiệc.
Nơi này vẫn náo nhiệt trước sau như một, dường như không có gì ảnh hưởng đến niềm vui của bọn họ. Bồi bàn đưa tới càng nhiều rượu ngon, càng nhiều mỹ thực... Lối ra của sảnh yến hội, vẻ mặt Tiêu Lăng xấu hổ, nhìn thấy Tạ Ý thì rùng mình, một lời khó nói hết: “Điện hạ, ngài đã trở lại…”