Chương 18: Không nên quá tùy hứng

Bánh ngọt bơ là ngon nhất, cắn một miếng bánh ngập miệng mang đến cảm giác trơn mềm, lượng đường vượt chỉ tiêu mang đến hạnh phúc không gì sánh kịp. Khóe môi cậu không nhịn được nhếch lên, đã đắm chìm trong mỹ thực. Tạ Ý Lẫm bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ trở lại rất nhanh thôi.”

Ánh mắt Alpha nặng nề nhìn cậu, tựa như ám chỉ cái gì, thản nhiên nói: “Không cần cố kỵ.”

Trong lòng Bạch Thần khẽ động, bên má gợi lên lúm đồng tiền, cười ngọt ngào nói: “Tôi biết rồi.”

Thân ảnh cao lớn của anh biến mất ở góc rẽ, đại khái là đi làm chuyện gì đó. Tạ Ý Lẫm vừa đi, lập tức có người chú ý tới Bạch Thần lạc đàn. Lập tức có người rục rịch, một ít Alpha trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc... Omega xinh đẹp như vậy, tại sao trước kia bọn họ không phát hiện ra?

Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng người đầu tiên đi tới bắt chuyện, là một quý tộc tầng trung.

Không có cách nào, tiểu quý tộc căn bản không vào được dạ tiệc này. Vị bá tước tiên sinh này, đã là một trong những người có tước vị thấp nhất nơi này.

Hơn nữa, ngại địa vị của Tạ Ý Lẫm nên người tới là Omega.

Bá tước tiên sinh đứng ở trước mặt Bạch Thần, nho nhã lễ độ giơ chén rượu lên: “Có thể không?”

Bạch Thần nghiêng đầu, tươi cười: “Được!”

***

Trong hành lang dài hoa lệ, Tạ Ý Lẫm một mình đi về phía trước.

Dưới chân là vải dệt mềm mại, tinh tế, thoải mái, hoàn toàn tương phản với căn cứ biên giới lạnh lẽo cứng rắn, mang theo cảm giác nào đó khiến anh rất khó thích ứng. Cửa lớn có hoa văn phức tạp cuối hành lang đóng chặt, vệ binh đứng ở cửa. Thấy anh đến, vệ binh chỉnh tề cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh.

“Điện hạ.”

Cửa lớn mở ra, tổng quản của vương cung đi ra, vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói thêm gì, chỉ cúi người: “Bệ hạ chờ ngài đã lâu.”

Tạ Ý Lẫm đi vào.

Bên trong là một phòng ngủ.

Rèm che ánh sáng nghiêm ngặt che kín tất cả ánh sáng, trong phòng tối tăm, tĩnh mịch, mang đến một loại cảm giác nặng nề vượt qua thời gian. Hoàng đế bệ hạ nằm trên giường không dậy nổi, trong màn giường, một đôi đồng tử màu xám nhạt nhìn qua.

“... Là Ý Lẫm sao?”

Tạ Ý Lẫm dừng bước bên giường.

Lúc này anh mới tháo mũ quân xuống, mái tóc hơi dài rủ xuống cái trán trơn bóng, hai hàng lông mày vẫn đạm mạc như băng tuyết. Người trên giường chỉ nhìn anh một cái, lập tức không ngừng ho khan: “Khụ khụ khụ…”

“ Quả nhiên... Quả nhiên con đã biến thành như vậy...”

“Con người không nên mong đợi vào người khác.”

Tạ Ý Lẫm thanh sắc vắng lặng, tựa như trung tâm của đề tài không phải là mình.

“Vậy sao...”

Hoàng đế bệ hạ bật cười, bình phục hô hấp, mới thản nhiên nói: “Nhưng cũng không nên quá tùy hứng.”

“Chuyện kết hôn, con nên thương lượng với ta một chút.”