Chương 11

Cô bé thấy cửa không khoá thì hít mũi một cái, đưa đầu vào trong nhìn với đôi mắt đã ngấn nước, thấy anh ba đứng ở bên giường.

Tiếp đó, Chúc Chúc còn chưa kịp mở miệng kêu anh ba đi ăn cơm tiếp thì đã bị hành động của anh ba dọa cho giật mình, chỉ thấy…

Anh ba đấm một cú mạnh vào bức tường trên đầu giường.

Cố Thanh Diệu cắn răng nắm chặt tay, không chút chần chừ mà đánh vào tường, tựa như không cảm thấy đau đớn vậy, cậu muốn tìm một chỗ để phát tiết.

“Anh, anh ba.”

Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng của trẻ con, cậu xoay đầu nhìn một cục nhỏ đến chỗ cậu, thấy cô bé có chút sợ hãi mà nhìn mình.

Cậu thấy trẻ con rất phiền phức, đặc biệt là loại trẻ con động một chút là khóc.

Chúc Chúc nhìn anh ba như vậy thì có chút sợ, đôi mắt của cô bé nhìn thấy màu đỏ trên tay của anh ba, cô bé biết như vậy không tốt.

Cô bé lập tức bỏ đi sự sợ hãi, đôi chân nhỏ bước lên phía trước, dùng đôi tay của mình nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đó của anh ba, cúi đầu xuống: “Anh ba đang đau, Chúc Chúc thổi cho anh, thổi rồi sẽ không đau nữa.”

Cố Thanh Diệu rút tay của mình lại, không muốn để em gái “khóc nhè” này đυ.ng vào nữa, trong lòng cậu bây giờ đã đủ hỗn loạn rồi.

Chúc Chúc giơ tay lên lần nữa, nhẹ nhàng để tay lên, giọng nói trẻ con vang lên: “Phù phù~ phù phù… Đau đớn bay đi hết.”

Cố Thanh Diệu rút tay lại tiếp, cậu lùi lại vài bước, muốn tạo ra khoảng cách với em gái. Một lát sau, cậu lại cảm nhận được cảm giác “thổi hơi” trên tay mình.

Cố Thanh Diệu: “...”

Cố Thanh Diệu thấy dáng vẻ kiên trì của em gái, giống như không thổi được tay của cậu thì sẽ không dừng lại, chỉ có thể thỏa hiệp một cách bất lực, để em gái thổi tay của mình.

Chúc Chúc đi theo cái tay đang đau của anh ba, cái tay đó đi đến đâu thì cô bé thổi đến đó.

Đợi đến khi cô bé thổi được tay của anh ba như ý, sau khi thổi một lát thì ngước đầu lên: “Anh ba, Chúc Chúc dẫn anh đi ăn cơm được không?”

Cố Thanh Diệu nghe vậy thì cau mày, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn nước giống như có thể nhảy ra một ngôi sao kia, thì cậu bất giác giãn mày ra, từ từ gật đầu.

Ngay lập tức, trong đầu Chúc Chúc vang lên tiếng của Thống Thống, nói cô bé đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

“Ting, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 2, cộng 1 điểm.”

“Số điểm kí chủ có thể sử dụng: 3 điểm.”

Cái tay nhỏ của Chúc Chúc kéo theo tay của anh ba đi ra ngoài, cô bé lớn giọng la lên: “Anh lớn, chị hai, tay anh ba không ổn rồi!!!”

Lúc Cố Thanh Diên thấy em gái kéo tay em ba ra ngoài thì trái tim đang treo lơ lửng mới được thả xuống. Giây tiếp theo, anh ấy nghe em gái nói tay của em ba không ổn thì mắt anh ấy đã thấy tay phải của em ba đã tróc da chảy máu rồi.

“A Diệu, em nhịn một chút, anh đi lấy hộp y tế.” Cố Thanh Diên nói xong thì đi lấy hộp y tế.

Cố Thanh Uyển thấy em ba cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi mới qua kiểm tra vết thương trên tay của cậu, thấy không nặng lắm mới thở phào một hơi.

Chúc Chúc nghe anh lớn nói có thể sẽ đau, cái tay nhỏ của cô bé nắm lấy tay còn lại của anh ba, dịu giọng nói: “Anh ba đừng sợ, có Chúc Chúc ở đây, Chúc Chúc ở đây với anh.”



Một lúc sau, Cố Thanh Diệu được xử lí vết thương xong.