“Cậu có sao không?” Sự bất ngờ qua đi, người thanh niên đối diện nhanh chóng ổn định lại rồi lên tiếng hỏi.
“… tôi cũng không sao” Cố Minh Triết ngập ngừng nói.
“Chúng ta.. giống nhau thật đấy.”
Cậu chưa kịp nói gì thì từ xa có người hét to gọi cậu
“Cố Minh Triết, cậu đang làm gì đấy nhanh lên nào”
Cậu nhìn người đối diện, “tôi phải đi rồi”
Cố Minh Triết quay người nhanh chóng đi theo sự chỉ dẫn của lớp trưởng.
'Về rồi sao' cậu thầm nghĩ
Khi Cố Minh Triết vừa vào, mọi người đều hoan hô vì sự xuất hiện của cậu
" Chào mọi người! "
Lúc này bạn cùng bàn hồi trước của cậu lên tiếng gọi cậu lại.
" Cố Minh Triết, sang đây ngồi với mình, mình có để chỗ cho cậu nè"
Cố Minh Triết liền đi về chỗ Hạ Vũ ngồi.
Lúc này học trưởng Trần liền lên tiếng.
" Mọi người đến đủ chưa"
" Chưa, còn mấy người nữa" một người lên tiếng.
...----------------...
Biệt thự Thẩm gia.
Thẩm Trình Tranh vừa bước vào phòng ăn, liền nhìn thấy Thẩm lão gia ngồi ở đầu bàn trong đối diện với cửa bếp, vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc đã được hình thành từ mấy chục năm ngồi trên địa vị cao.
“Chào buổi tối”. Thẩm Trình Tranh hỏi thăm ông nội một cách có lệ.
Thẩm Trình Tranh trước ông nội của mình hai mươi bảy năm qua trước sau như một thập phần tôn kính nhưng lại khá lạnh nhạt khi so với những cặp ông cháu khác, có thể là do cha mẹ hắn mất sớm, khi đó ông nội vì bận lo chuyện công ty nên không chăm lo được cho Thẩm Trình Tranh, họ hàng lại suốt ngày nhăm nhe di sản của cha mẹ hắn, có thể nói sự lạnh nhạt bây giờ của hắn là kết quả của việc thiếu vắng tình thương từ thuở bé.
“Anh còn biết trở về.” Thẩm Vọng Thư nhìn chằm chằm Thẩm Trình Tranh, “Còn tưởng anh coi tôi chết rồi”
“…”
Thẩm Vọng Thư năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn. Thẩm Trình Tranh cảm thấy ông mình có thể sống đến một trăm tuổi thậm chí còn hơn thế nữa.
Rửa tay xong, ngồi xuống đối diện với Thẩm lão gia, Thẩm Trình Tranh gắp một miếng thịt chua ngọt lên ăn, vị khá giống món Cố Minh Triết hay làm, sắc mặt hắn nhu hòa hơn một chút.
Kể từ khi cha mẹ Thẩm Trình Tranh mất, ông đã nuôi Thẩm Trình Tranh đến bây giờ, làm sao có thể không phát hiện sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt lạnh tanh kia chứ.
“Hợp khẩu vị sao, con muốn ăn gì, có thể kêu đầu bếp làm”.
“Không cần, như vậy là đủ rồi”.
Nhìn thấy Thẩm Trình Tranh ăn đồ ăn có vẻ hợp khẩu vị, ông mỉm cười, vẻ uy nghiêm cũng giảm đi vài phần, ông cũng chậm rãi cầm đũa lên.
“Tiểu Trần đã báo cáo với ông. Dự án lần làm thật sự không tệ” Thẩm Vọng Thư chậm rãi nói.
“Vâng”
Thẩm Vọng Thư nhìn đứa cháu cứng đầu, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu thở dài: “Thời gian trôi thật nhanh, con năm nay cũng đã hai mươi bảy, đúng không?”
Thẩm Trình Tranh nhướng mày, biết rằng ông nội lại bắt đầu dục gắn kết hôn.
“Con trai của chú Vương, lần trước ông có gặp cậu ấy trong một bữa tiệc rượu. Xem nào, ông thấy đứa nhỏ đó tốt lắm.” Thẩm Vọng Thư không nhanh không chậm nói, “Nói chuyện lễ phép, cư xử khéo léo, khuôn mặt xinh đẹp, mà cậu ấy chỉ kém con hai tuổi, cực kì phù hợp để kết hôn!”
Nhìn Thẩm Trình Tranh cúi đầu, im lặng ăn cơm, không một chút đáp lại, không hề để tâm đến mình, Thẩm Vọng Thư nghiêm nghị nói:
“ông biết, cả đời này cũng không mong được bế chắt. Ông chỉ mong con có thể kết hôn. Con có nghĩ cho ông không? Là muốn ông nằm trong quan tài vẫn không nhắm được mắt?”, “Đợi đến lúc nhìn thấy hoa cưới của con, thì mộ của ông đã mọc ra trước rồi”
“Đợi ông nằm trong quan tài thì phải ba mươi năm nữa” Thẩm Trình Tranh ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
“…”
Miệng của Thẩm lão gia giật giật, tiếng mắng chửi trong miệng lên đến cổ họng đều bị thằng nhóc trước mặt làm nuốt lại không thốt ra được, ông cảm thấy chính mình không sống nổi chục năm, đứa cháu cứng đầu này cũng sẽ làm ông tức chết trước đấy.
Ông Thẩm thở dài nói: “Ông biết, con có phải không thể buông bỏ được thằng bé Tô Kiến Bạch hay không?”
Thẩm Trình Tranh nhăn mày: “Chúng ta có thể không nói về chủ đề này được không ông?”
“Bây giờ không nói thì bao giờ nói”
“…”
Thẩm Trình Tranh không cảm thấy ông ồn ào, nhưng nhìn thấy ông mình phồng má trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn lo lắng hắn thật sự sẽ làm ông nội tức giận mà tổn thọ.
Không phải là hắn không hiểu được mong muốn của ông nội đối với chuyện hôn nhân của hắn
Những năm còn trẻ làm ăn vất vả vì vợ con, đến tuổi trung niên lẽ ra được hưởng phúc bên gia đình và con cháu nhưng lại phải trả qua nỗi đau mất vợ, mất con trai cùng con dâu, chỉ còn lại đứa cháu trai duy nhất. Mà ông cũng không quan tâm việc đứa cháu trai duy nhất này thích đàn ông, ông chỉ hi vọng cháu trai có thể có người ở bên cạnh chia sẻ cuộc sống hằng ngày, và ông sẽ có một đám cháu chắt dù nhận nuôi hay gì đi chăng nữa mà không phải ăn bữa cơm gia đình mà lại chỉ có hai người bây giờ trừng mắt nhìn nhau.
Nhưng dù có như vậy thì Thẩm Trình Tranh cũng rất khó có khả năng yêu và kết hôn, năm đó nỗ lực theo đuổi Tô Kiến Bạch dường như đã là cực hạn của hắn.
Thẩm Vọng Thư nhìn cháu trai nhăn mày ngồi đối diện mà cảm thấy đau đầu.
“Hừ”, “Đừng tưởng ông không biết cháu đang giấu một đứa trẻ trong biệt thự của mình, không theo đuổi được Tô Kiến Bạch thì mang đứa trẻ kia về cho ông xem, đừng để lỡ dở con nhà người ta”
“Ông!!” Nghe thấy nhắc đến người kia trong lòng hắn như nhảy dựng lên, hắn đương nhiên biết ông nội đã biết chuyện của hắn, dù sao cũng không giấu được. Đĩa trứng ốp lòng đào bị Thẩm Trình Tranh cắt nát. Không hiểu sao hắn thấy khó chịu khi nghe ông nói mình làm lỡ dở cuộc đời của Cố Minh Triết.
Gương mặt của Thẩm Vọng Thư tối sầm lại “Đây không phải là do con sao. Ông thà từ bỏ cái thân già này còn hơn là nhìn cháu trai mình độc thân cả đời”.
“Con đã độc thân từ khi ra đời rồi”.
“…”
“Vậy con còn không nhìn vào tuổi của ông, một ngày nào đó ông ngã xuống mà không thể đứng dậy, con đã bao giờ thay ông nghĩ đến điều đó chưa?”
“…”
Thẩm Trình Tranh thực sự không nghĩ tới ông sẽ nói ra hết như vậy.
Thẩm Vọng Thư trước kia lo lắng không đấu nổi với những kẻ lòng lang dạ sói mà đốc thúc dạy dỗ hắn, không cho kẻ nào lại gần hắn, hiện tại hắn đã trưởng thành có thể tự đấu trí với những kẻ kia,ông lại bắt đầu quay ra mắng hắn cẩu độc thân, Thẩm Trình Tranh cảm thấy được trong hai năm tới, ông nội có thể làm ra những chuyện khó có thể nghĩ tới để bức hắn kết hôn.
“Như vậy đi” Thẩm Trình Tranh đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: “Con hứa với ông là một năm nữa con sẽ mang về cho ông cháu dâu”
“Một tháng”
“Sáu tháng”
“Ba tháng”
“Được, ba tháng thì ba tháng.”