Chương 11

Không có ánh sáng của nữ chính, đây mới chính là cuộc sống đích thực.

Khâu tổng lẳng lặng đứng một bên góc, trận hoang đường này hắn đã trải qua vô số lần, đổi lại chỉ còn sự thờ ơ lạnh nhạt.

Mà trận tiệc ngày hôm nay có một người nằm ngoài dự kiến của hắn.

Tô Thanh.

Là nhân viên trong công ty của hắn.

Bảy năm trước là nữ minh tinh chói sáng nhất, bảy năm sau lại không còn một chút tiếng tăm nào.

Năm đó hắn dùng giá tiền trên trời ký hợp đồng với cô, cho rằng cô có thể làm cây rụng tiền, ai ngờ sự nghiệp cứ thế đi xuống, bất luận hắn cho cô tài nguyên như thế nào cũng không cách nào vãn hồi được.

Hắn cứ như vậy mà nhìn cô rớt khỏi thần đàn.

Tiếc hận không? Tức giận không?

Kỳ thật đều không có.

Trong vòng tròn giải trí này hắn có thể xưng là ông trùm một tay che trời, tự nhiên đã thấy nhiều cảnh đại minh tinh tựa phù dung sớm nở tối tàn. Tô Thanh chỉ là một người trong số đó, ở thời điểm tốt nhất nhận được kỳ ngộ tốt nhất. Cứ vậy mà rực rỡ một thời gian, sau đó thời vận qua đi, trở lại thành người bình phàm.

.

.

.

Tô Thanh cuối cùng là không cởϊ qυầи áo, cô cũng không ngờ bản thân lại có thiên phú ở trò oẳn tù tù như vậy, đại sát tứ phương, liên tiếp không bại.

Cô đã say tới mức mắt không thể mở lên nổi, nhưng bởi vì cô luôn thắng nên không cần cởϊ qυầи áo, vì thế đám nam nhân kia thay đổi phương thức, cô thắng thì phải uống rượu, thua thì phải cởϊ qυầи áo.

Thật là một đám cầm thú.

Cô uống thêm một ly rượu nữa xuống bụng, say tới mức phải đi toalet nôn tiếp.

Rốt cuộc thì cũng chờ tới lúc tàn tiệc, cô thậm chí chỉ muốn nằm ngủ luôn tại đây, A Hải chắc lát nữa sẽ đến tìm cô, nhiệm vụ của anh ta là đón người cho đầy đủ trở về nhà mà.

Còn đám nam nhân kia thì cũng đã say tới mức không còn sức lực để chơi đùa nữ nhân.

Các nam nhân đi rồi, ai về nhà nấy, tự tìm đường về nhà mình.

Tô Thanh thật sự muốn khóc, nhưng đồng thời cũng rất đắc ý.

Khâu Tổ Ô, Khâu tổng tài! Anh nhìn đi, tôi rất là lợi hại đó! Anh muốn tôi cởi đồ sao, tôi con mẹ nó không cởi đó! Lão nương chỉ cởi đi một cái lắc tay thôi! Trình độ lão nương thật là cao!

Tôi con mẹ nó quả là một nhân tài.

Sau đó nước mắt liền không nhịn được nữa mà rơi xuống.

Cô nằm liệt người trên mặt đất khóc nức nở.

Bố ơi, người nhìn xem, người thật là biết cách tạo nghiệp cho con gái, tạo nghiệp cho mẹ rồi, bây giờ còn chuyển qua tạo nghiệp cho con, trả xong số tiền này con nhất định phải đưa người tới viện điều dưỡng.

Thật mệt mỏi quá. Mấy năm nay cô ra sức kiếm tiền để cung cấp cho người khác phá, thật sự quá mệt mỏi. Cô thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.

Có người tới bế cô lên, Tô Thanh tưởng mở mắt nhìn một chút, nhưng đôi mắt đã bị nước mắt bao phủ làm cho mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ được gì, chỉ biết đó là một nam nhân, theo bản năng sợ bị té ngã nên cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, trên người đối phương chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không quá gay gắt, đến một chút hôi cũng không hề có.

Còn có hương rượu thoang thoảng.

Vì thế cô thầm thì nói một câu, “A Hải à, lát nữa phải lái xe đó. Không được đi uống rượu đâu, như vậy lái xe không an toàn.”

A Hải hôm này thật tốt, còn biết ôm cô theo kiểu công chúa, thường ngày anh ta vẫn thô lỗ nửa ôm nửa kéo lê cô trên mặt đất.

Đến khi cảm nhận được giường đệm mềm mại dưới thân, Tô Thanh phóng túng chính mình, chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

Khâu tổng yên lặng nhìn nữ nhân ở trên giường, cô ấy ngủ say không tỉnh, như vậy mà lỡ có nam nhân cưỡиɠ ɧϊếp thì chắc cũng chẳng có cảm giác đâu.

Đương nhiên, hắn tuyệt sẽ không có hứng thú với nữ nhân uống say như chết.

Bất quá, cuối cùng hắn vẫn lột sạch quần áo trên người Tô Thanh, thân mình trắng nõn quyến rũ lộ ra tới.

Thật là một khối thân thể xinh đẹp, chỉ là không biết có trải qua phẫu thuật thẩm mỹ không.

Mà cho dù có trải qua phẫu thuật thì sao, hắn căn bản không quan tâm.

Tùy tiện vung chăn lên đắp cho cô, cầm lấy di động của cô lên, người đại diện A Hải vẫn luôn gọi nãy giờ, hắn nghe máy, “Alo.”

“Xin hỏi đây là số của Tô Thanh phải không?” A Hải thân kinh bách chiến, khi nãy nghe nói có Khâu tổng tham dự buổi tiệc, nghe giọng này qua điện thoại thấy có chút giống.

“Anh tới phòng 9043 tìm cô ấy.” hắn bá đạo nói xong câu này, liền cúp điện thoại, tiện tay ném sang một bên.

.

.

.

Khi Tô Thanh tỉnh lại, người nằm trong phòng Hạ Vũ.

Trên người mình mặc đồ ngủ của Hạ Vũ, nhìn vào nội y thì vẫn là đồ hôm qua.

Ngủ một giấc tới chiều, cô lấy đồ ăn mà trước đó Hạ Vũ cất trong tủ lạnh, hâm lại ăn no nê, sau đó mới gọi điện thoại cho Vạn Bảo Bảo, hỏi thăm chuyện xem mắt của bố mình.

Vạn Bảo Bảo trả lời thật khiến cô an tâm, cũng không biết bố Tô đυ.ng trúng dây thần kinh nào, hay có lẽ cũng biết lần này mình đào hố cho con gái quá sâu, nên ông rất tích cực tham gia các buổi xem mắt. Vạn Bảo Bảo một đường theo dõi, cảm thấy tiến triển khá tốt đẹp.

Tô Thanh yên tâm, cảm thấy rất vui mừng, dặn dò một câu, “Nhất định phải để cuối năm nay bố chị kết hôn.”

Có một nữ nhân quản nam nhân thì có thể quản luôn được tài sản của nam nhân.

Ý tưởng của Tô Thanh đơn giản chỉ thế mà thôi.

A Hải gọi điện thoại hẹn Tô Thanh gặp mặt.

Tô Thanh cũng có chuyện muốn nói với A Hải.

Tới lúc hai người gặp nhau, A Hải đưa cho cô ba mươi vạn, Tô Thanh sửng sốt vô cùng.

“Nhiều vậy sao?!”

Biểu tình A Hải không được tốt lắm, nhưng Tô Thanh lại không cảm nhận được, anh ta chỉ nói, “Khâu tổng nói cô rất biết cách chơi, khiến cho các khách hàng thấy cao hứng, nên bồi dưỡng thêm cho cô.”

Tô Thanh nhìn chằm chằm số tiền kia, nói không rõ tư vị lúc này là gì.

“Cô…còn muốn tiếp tục không?” A Hải do dự mà hỏi một câu.

Tô Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, kỳ thật lúc tiến vào A Hải đã nhìn thấy ý định lùi bước lóe lên trong mắt cô, loại ánh mắt này anh ta đã thấy qua nhiều, cũng rất quen thuộc.

Cho nên anh ta cho cô lựa chọn để chuyển hướng dừng lại.

Thật ra anh ta không phải là người tốt, anh ta hy vọng các cô gái trong công ty mình có thể thay công ty kiếm được nhiều tiền, đương nhiên, công ty có tiền thì các cô ấy cũng theo đó mà kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Tuổi trẻ thì phải nỗ lực kiếm tiền thôi, chưa kể nếu có thể lọt vào mắt xanh của thương nhân nào, rồi được bao dưỡng, như vậy chẳng phải sẽ hết khổ hay sao?

Nếu vận mệnh nghịch thiên, không chừng còn được gả vào nhà hào môn, làm quý phu nhân.

Kỳ thật anh ta rất xem trọng Tô Thanh, cô ấy biết làm việc, tính tình trầm ổn, tư tưởng giác ngộ cao, chưa kể lại còn không làm giá đòi hỏi, trừ bỏ tuổi có lớn chút. Nhưng cô ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp nhìn trông rất trẻ trung, nên căn bản có thể bỏ qua chuyện tuổi tác.

“Cô không cần vội trả lời, trước khi đến bữa tiệc tiếp theo thì cho tôi trả lời là được. Mấy trò trong buổi tối hôm qua đã là ghê gớm nhất rồi, sẽ không có hành vi khác người nào nữa đâu.” Đương nhiên là trừ lúc các cô ấy đồng ý đi khách sạn với người khác.

A Hải đi rồi, anh ta rất bận, mỗi ngày đều vội vàng dẫn mối, vội vàng đưa người đến các bữa tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ.

Tô Thanh ngồi trong quán cà phê thật lâu, nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng.

Tối hôm qua cô đã có ý định dừng lại, định đi tìm Tống Ninh Ba nói chuyện hợp lại với anh ta, dù sao thì so ra vẫn hơn việc cô cởϊ qυầи áo.

Nhưng hôm nay khi nhận được số tiền này, cô mới phát hiện bản thân một lần nữa lại “nhẹ nhàng” bỏ túi một số tiền lớn, đây là chuyện vui biết chừng nào.

Không cần phải cúi đầu trước Tống Ninh Ba.

Cô tổng không thể khiến Tống Ninh Ba phải cấp dưỡng bố mình được, anh ta sẽ không làm, mà cho dù anh ta đồng ý làm thì mẹ anh ta nhất định sẽ không.

Từ sâu trong xương tủy cô cũng rất khinh thường mấy lời thề thốt rẻ mạt của Tống Ninh Ba. Ngẫm lại nếu trở lại bên người anh ta, bị anh ta hôn môi, xem ra cũng ghê tởm không kém khi bị mấy tên nam nhân xấu xí mập mạp đó hôn môi.

Cho nên, cứ tiếp tục làm thôi.

“Làm thêm nửa năm nữa thôi, sau đó sẽ thu tay lại.”

Chỉ cần nửa năm thôi, là cô có thể kiếm được mấy trăm vạn, trả hết nợ, sau đó tiếp tục an phận thủ thường mà diễn vai quần chúng, một tháng cũng kiếm được vài vạn, như vậy thì so với người bình thường vẫn tốt hơn nhiều.

Lúc ấy, Tô Thanh đã suy nghĩ đơn giản và tốt đẹp như vậy.