Chương 11

- Sao hôm qua bỏ về? - Hắn đập tay lên bàn và hỏi nó.

Nó chỉ lạnh lùng nhìn hắn và nói.

- Tại sao tôi phải ở lại? Mắc cười quá!

- Mắc cười? Có biết tôi đã… - Hắn bỏ lỡ câu nói của mình vì không biết phải nói làm sao cho ra hồn nữa. Bối rối, hắn đưa tay lên gãy gãy đầu.

Nó liếc hắn một cái sắc lẻm như dao rồi đứng dậy đi ra ngoài hành lang. Hắn không hiểu gì hết ngồi xuống bàn và nhìn vẩn vơ đâu đó. Chị Linh và chị Tuyết lại nhè ngay lúc hắn đang bực bội mà mon mem đến gần. Linh rụt rè hỏi.

- Bộ Khang và Hưng có chuyện gì hả?

Hắn nhướng mày ngạc nhiên nhìn Linh.

- Tôi với thằng nhóc đó phải có chuyện gì à?

Linh hơi bị dội trước câu hỏi của hắn nhưng cô vẫn mỉm cười và nói tiếp.

- Thì ngày xưa thấy hai người thân nhau lắm! người ta còn đồn rằng…

Tuyết đá mạnh vào chân của Linh để cảnh cáo. Linh lập tức im bặt ngay. Hắn thắc mắc hỏi dồn.

- Đồn chuyện gì?

- Ờ thì…

- Nói! - Hắn bất ngờ nạt lớn làm hai chị muốn té xỉu.

Như hai đứa học sinh sợ sệt trả bài cho thấy giáo các chị chúng ta bắt đầu khai.

- Thì… người ta nói… - Linh nhìn gương mặt khủng khϊếp của hắn rồi lại nín thinh.

Tuyết thấy vậy nhắm mắt nói đại. Nếu lỡ nó có xách ghế đập vào mặt thì cũng đành chịu thôi. Ai kêu nhiều chuyện làm gì.

- Đồn là Khang với Hưng đang quen nhau!

Cả hai cúi đầu và đứng im re không dám nhúc nhích. Hắn thì ngạc nhiên đến độ không thể nói nên lời. Đây là những lời lẽ kì lạ nhất mà hắn được nghe trong đời. hắn. Quen thằng nhóc đó sao? Hai thằng con trai? Thật nhảm nhí! Bác sĩ có lần nói hắn bị chứng mất trí nhớ cục bộ vậy có khi nào…

Không! Làm sao chuyện đó là thật được!

Nhưng hắn biết giải thích cái cảm giác này như thế nào đây?

Cái cảm giác mà…

Nó cười đùa với đám bạn và vô tình quay gương mặt bừng sáng nụ cười đó về phía hắn. Tim hắn như ngừng đập. đôi mắt hắn không muốn rời xa hình ảnh đó một chút nào. Não bộ tạm ngừng hoạt động để khắc sâu khoảng khắc đó. Vài giây sau khi nó đã quay đi nơi khác rồi hắn mới tỉnh được.

Đó! Làm sao hắn có thể giải thich cái cảm giác đó chứ!

Hắn giật mình nhìn Linh và Tuyết lúc này vẫn đang đứng trước mặt hắn. Hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cả hai.

- Sao hai người lại nói với tôi chuyện này? - Hắn hỏi.

Linh có vẻ bình tĩnh hơn khi nghe hắn nói vậy. Cô vội giải thích.

- Sắp tới hội chợ xuân lớp mình đăng kí diễn kịch mà… trong lớp chắc chắn một trong hai nhân vật chính là do Hưng đóng rồi!

- Ủa? Sao phải là nó? - Hắn thắc mắc.

- Vì cậu ta có khả năng diễn xuất bẩm sinh! Và còn một vai chính nữa tụi mình muốn nhờ cậu đóng!

- Nhờ tôi?

- Ừ!

- Sao phải vậy?

Linh và Tuyết nhìn nhau. Làm sao mà nói cho hắn hiểu đây trời. Chẳng lẽ cứ nói đại ra là tại hắn đẹp trai, thể hình đẹp và có gương mặt lạnh lùng rất thích hợp với vai diễn này sao? Nói như vậy không chừng hắn còn nghĩ mê trai nữa thì khổ.

- Thì tại… tụi mình thấy Khang hợp vai này thôi! Khang đóng nha!

- Sao mà biết tôi hợp? - Hắn lạnh lùng nói.

Nãy giờ Linh và Tuyết phải kiềm chế dữ lắm mới không chửi tên này. Người đâu mà tự cao thấy ớn. Nhưng mà cũng phải vì đại cuộc. Vai này tên này không diễn là không xong. Phải nhịn!

- Thì tại Tuyết và Linh cùng viết kịch bản nên tụi mình nghĩ…

- Kịch bản thế nào? Nói tôi nghe xem! - Chính hắn cũng đang ngạc nhiên là mình bắt đầu có hứng thú với cái chuyện mà cách đây một phút trước hắn còn cho là tào lao.

Trên gương mặt của Tuyết cà Linh bừng lên một niềm đam mê điên dại và tụi nó tranh nhau nói.

- Kịch bản lần này rất phá cách nhé! Vì nhà trường nói càng sáng tạo càng có giải cao!

- Đại khái là chuyện tình của hai chàng trai đó mà!

- Nhưng mà dễ thương lắm nhé! Kết thúc rất lãng mạn!

- Được rồi! - Hắn ngắt ngang dòng cảm xúc đang dâng trào của cả hai. - Đưa kịch bản đây! Tôi đọc rồi quyết định sau!

Linh và Tuyệt lập tức chìa ra một tập tài liệu được đánh máy rất cẩn thận có tựa đề là In Heaven. Hắn lắc đầu ngay khi nhìn cái tựa. Tụi này hâm một JYJ quá rồi. Nhưng hắn không phủ nhận đó là một bài hát hay. Không hiểu sao mỗi lần nghe bài hát đó, những cảm xúc không tên trong lòng hắn lại trào dâng. Chúng mang đến cho hắn một nỗi buồn khó tả và không thể diễn đạt bằng lời. Chúng gợi cho hắn những hình ảnh mờ nhạt xa xưa. Làm cho hắn nhớ một ai đó mà chinh hắn cũng không rõ. Có lẽ nếu hắn đống ý diễn vở kịch này thì tựa đề cũng đóng 20% vào đó. Còn 80% còn lại chắc là vì hắn muốn tìm lại kí ức của mình và tìm hiểu luôn…

Mà thôi! Đọc kịch bản đã!

Hắn bỏ ra hai tiết ngồi đó đọc kĩ từng dòng. Quả thật hắn không ngờ hai con nàng trông có vẻ lí lắc và ăn diện kia lại có thể viết nên một kịch bản sâu sắc đến vậy. Mặc dù ở cuối các cô vẫn để rằng " dựa trên một tác phẩm của tác giả Marklawliet". Nhưng hắn vẫn thấy đây là một kịch bản tuyệt vời. Và hơn hết hắn muốn biết gương mặt của tên nhóc đó sẽ thế nào nếu như diễn chung với hắn những đoạn …nhạy cảm đây.

Và trước ánh mắt cầu khuẩn và đầy hi vọng của Tuyết và Linh hắn gật đầu nói.

- Thôi được! tôi đồng ý!

Cả hai nhảy cỡn lên trời và la hét. Bất chợt hắn cũng cảm thấy vui vì có thể làm cho người khác vui đến thế. Cả hai mỗi người nắm lấy một bàn tay của hắn và nói.

- Chiều nay tập buổi đầu tiên ở trường nha! Khang nhớ đến đó!

- Ừ! Biết rồi mà!



- KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!

Nó hét lớn khi nhìn thấy hắn đang ngồi chiễm chệ trên bàn giáo viên. Ngay từ sáng nay là nó đã nghi ngờ rồi mà. Hắn cứ nhìn nó mà cười suốt. Nó đã linh cảm thấy chuyễn chẳng lành nhưng mà có nằm mơ nó cũng không ngờ rằng lại là chuyện này. Tại sao hắn cứ phải xía vào cuyện của nó thề nhỉ. Nếu hắn cứ làm vậy thì làm sao nó có thể rời xa hắn đây? Làm sao nó có thể chứ!

- Tao không diễn đâu! Tao về!

Linh và Tuyết lập tức hành động. Tụi nó đứa thì quàng tay qua cổ nó đứa thì đứng trước mặt chặn đường. Hắn ngồi đó nhìn cảnh tượng đó bằng một ánh mắt thú vị. Và cuối cùng không biết nhóc đó bị đe dọa cái gì mà lại chịu diễn.

Nhóc đỏ mặt nhìn hắn và nói.

- Tôi… tôi…

- Thôi được rồi! - Hắn phóng xuống. - Giờ tôi phải làm sao đây?

Linh hăng hái giải thích.

- Cảnh này là Khang phải đóng vai là một chàng họa sĩ! Khang đã đọc kịch bản rồi đó!

- À nhớ rồi! - Hắn gãi đầu.

- Còn mày! - Tuyết quay sang nó. - Mày ngồi xuống cái ghế này! Rồi thằng Duy đâu? Mày lại đây cầm tay dẫn nó đi! Hai đứa bây diễn sao cho giống bị mù thì diễn!

Linh nói lớn.

- Bối cảnh là ở công viên đó nha! Đây là lần gặp mặt đầu tiên của cả hai! Rồi! 1 2 3 diễn!

Hắn ngồi quơ quơ tay trong không khí như là đang đi từng nét cọ vậy. Và thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn về phía nhóc đang được ba dẫn đi từng bước từng bước. Đôi mắt xinh đẹp mở to và nhìn thẳng vào một khung trời vô định nào đó. Hắn phải công nhận rằng tên nhóc này diễn rất có hồn. Hắn không thể thua kém được!

Trong đầu hắn bắt đầu hiện ra cảnh của một công viên xinh đẹp trong một buổi sáng trong trẻo. Những hàng cây càng đẫm sương đêm. Bầu trời cao và xanh với từng đàn chim bay lượn. Gió khẽ hát khúc ca vi vu xuyên qua từng khẽ lá. Những hàng băng ghế im lìm được lá vàng cam phủ lên. Trong khung cảnh đó. Nhóc hiện ra với một vẻ đẹp thiên thần. Trong sáng và không chút tì vết. Hắn thấy lòng mình bừng sáng với bao xúc cảm dành cho nhóc.

Nhờ vậy mà đoạn đầu tất cả diễn rất tốt. Linh và Tuyết nhìn nhau mỉm cười. Chúng biết chúng không hề chọn sai người. Giải nhất năm nay nhất định sẽ thuộc về lớp tụi nó thôi.

Cứ thế… ngày qua ngày tất cả tập trung hết sức để chuẩn bị cho đêm hội chợ xuân. Tuy trong lúc tập luyện có vài mâu thuẫn nhỏ xảy ra ở một vài phân cảnh… đăc biệt nhưng mà tất cả mọi chuyện đều ổn.

Và rồi hội chợ xuân cũng đến…