Chương 12

Mọi người ai cũng náo nứa ngồi trước sân khấu sau một buổi mua sắm hết hơi. Sân trường bây giờ chỉ còn một số người tranh thủ mua nước cho cả đám đang ngồi đợi ở sân khấu. Mọi người đều ngóng chờ một chương trình thú vị và đầu màu sắc. Bên trong phòng chờ nó đọc đi đọc lại những câu thoại của mình. Nó không biết lúc lên đó mình sẽ diễn như thế nào nữa. Giờ thì nó chỉ còn phó thác cho số mệnh mà thôi. Nó không hiểu vì sao bọn Linh và Tuyết lại đưa một chi tiết lạ vào kịch bản. Nhưng chi tiết đó làm cho nó đau lòng. Dù biết nó phải chấp nhận cái sự thật tàn nhẫn đó nhưng…

Nó thì thầm câu thoại cho phân cảnh đó. Nước mắt nó bỗng nhiên rơi xuống là chảy hết cả lớp phấn trang điểm. Nó giật mình lấy khăn giấy ra lau và đánh lại phấn. Hắn đứng khoanh tay trước cửa và thở dài. Lại là cái cảm giác bất lực này nữa. Mỗi khi nhóc đó gặp chuyện gì đau khổ thì lòng của hắn cũng không được yên. Hắn không biết phải làm sao. Cảm giác này rất thật như đã tồn tại trong lòng hắn từ rất lâu rồi. Nhưng mà những kí ức đi cùng với nó chỉ như một tấm màn trắng xóa. Hắn đấm mạnh tay lên tường.

Nó giật mình vì tiếng động và bước ra…

Như từ đâu chạy đến với nụ cười tươi tắn trên môi. Cô nắm lấy tay hắn và nói.

- Chúc anh diễn tốt nha! Em sẽ cổ vũ cho anh!

Nó chứng kiến hết cảnh đó. Nó buồn bã. Khóc ư? Ích lợi gì chứ? Nó không nói gì chỉ lặng lẽ bước đi.

Như nhìn theo nó với một ánh mắt kinh bỉ rõ rệt.

Hắn cũng nhìn theo nó. Một đôi mắt buồn bã không chút cảm xúc. Hay nói đúng hơn là hàng ngàn luồng xúc cảm hoàn nhập lại đến tận hư vô.

Hưng ngồi yên trên xe lăn với đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước. Linh chính là người đẩy nó ra. Cô cúi xuống và nói với nó.

- Con có mệt không?

Nó lặng lẽ lắc đầu. mọi người ở dưới bắt đầu bàn tán về nó. Như thường lệ nó phớt lờ họ. Bằng một chất giọng mệnh mông buồn thảm nó hỏi.

- Ở đây có gì vậy mẹ?

Người mẹ nhìn xung quanh và nói.

- Ở đây là công viên! Có cây cỏ, bướm và chim, người ta tập thể dục và…

- Và gì nữa mẹ? - Nó nhấp nhỏm trên ghế như cố gắng nhìn xuyên qua màn đêm bất tận.

- Một chàng họa sĩ đang ngồi vẽ tranh!

Hắn mỉm cười với nó tay vẫn không ngừng nghĩ quét cọ. Người mẹ đẩy đứa con mù lòa về phía chàng họa sĩ. Hắn ngừng tay và mỉm cười.

- Chào em! Em có đôi mắt đẹp quá!

Nó đỏ mặt trước lời khen của hắn. Người mẹ lặng lẽ bước đi ra nơi khác gần đó cho tụi nó dễ nói chuyện.

- Anh… anh đang vẽ gì vậy?

- Cảnh vật thôi em à!

- Có đẹp không anh?

- Không! Nhưng giờ thì nó đẹp rồi vì có em ở trong đó!

Nó im lặng không biết nói gì nữa. Mặt nó nóng lên không phải vì diễn mà thật sự là nó đang cảm thấy một tình cảm mạnh mẽ xâm chiếm cả trái tim. Theo kịch bản thì tụi nó không im lặng lâu đến vậy. Nhưng thật sự hắn và nó chẳng biết nói gì nữa cả. Bao nhiêu từ ngữ đã học thuộc từ mấy ngày trước đến giờ bỗng nhiên biến mất.

Và rồi hắn ngửi thấy một mùi hương rất dễ thương và quen thuộc. Mùi sữa. Dường như mùi hương đó bắt nguồn từ tên nhóc đang ngồi trước mặt hắn đây. Buộc miệng hắn thốt lên.

- Em thơm mùi sữa quá!

Nó giật mình vì dòng kí ức mà nó đang cố chôn dấu bỗng trỗi dậy mãnh liệt. Hình ảnh về bãi đổ xe và đôi tay rắn chắc của hắn hằng sâu và kí ức. Và dường như lúc đó trong tâm trí của hắn thấp thoáng dáng hình mỏng manh của một người nào đó, một mái tóc bồng bềnh mềm mại thơm mùi sữa.

Khán giả bên dưới reo lên phấn kích vì lời khe dễ thương đó. Nhất là các cô gái. Hô khen vở kịch dễ thương và rất sinh động. Nhưng họ đâu biết rằng những diễn viên trên đó cũng có một cuộc tình dễ thương như thế. Và cả câu truyện phỏng tác nữa.

- Cảm… ơn anh!

Cuối cùng nó chỉ nói được như thế. Linh thấy tình hình có vẻ căn thẳng nên vội bước đên kết thúc phân cảnh một. Khi cô đẩy nó đi, nó còn cố hỏi một câu.

- Mình sẽ còn gặp lại nhau chứ?

- Nhật định mà! Hắn cười đáp lời.

Những ánh đèn được tắc hết. Bọn chúng lùi vào trong cánh gà để chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo. Trước khi bước lên sân khấu để diễn tiếp hắn liếc nhìn nó. Dường như lúc đó hắn chỉ muốn lao đến và ôm chặt lấy nó mà thôi. Nhưng rồi hắn chợt tỉnh và cuống cuồng chạy ra. Phía bên này nó lại được Linh đẩy đi trên chiếc xe lăn. Nó ngước lên và nói.

- Để con tự đi nha mẹ!

- Nhưng ở đây nguy hiểm lắm! Sỏi đá tùm lum lỡ con vấp té thì sao!

- Không sao mà mẹ! Mà anh ấy đến chưa vậy?

Hắn nhí nhảnh giấu hai tay sau lưng và chạy đến gần nó. Nó thấy hết tất cả. Vẻ mặt đó quen thuộc với nó lắm. Những tháng ngày yêu nhau lúc nào hắn cũng có gương mặt thơ trẻ đó. Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào mặt nó khi hắn đưa mặt lại gần. Nó chỉ muốn quay đi nhưng vì đang diễn nên nó buộc phải chịu đựng. Nó sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ôm chằm lấy hắn mất thôi.

- Em đến rồi à?

Nó khẽ mỉm cười.

- Dạ!

- Anh có cái này cho em!

Rồi hắn đặt vào tay của nó một hộp sữa cô gái hà lan hương socola. Khi nó cầm hộp sữa với gương mặt ngời sáng vẻ hạnh phúc, hắn sững người nhìn nụ cười đó. Khoảng khắc ấy rất quen thuộc. Nhưng không hiểu sao tim hắn lại vẫn cứ rung động. Xúc cảm vừa lạ lẫm vừa thân quen này đang điều khiển hắn. Hắn bạo dạn nắm lấy tay của nó và nói.

- Hôm qua anh ngửi thấy em có mùi sữa thơm lắm! Nên quyết định cho em hộp sữa đó!

Nó kinh ngạc nhận ra lời hắn nói không hề có trong kịch bản. Hắn đang làm cái gì vậy?

- Em… em cảm ơn!

Rồi Linh cầm lấy tay nó và kéo nó ra sau. Cô đưa cho nó một miếng socola hình trái tim và dặn dò nó trong tiếng thì thầm. Khán giả bên dưới náo nức ngóng nhìn lên xem chúng đang cầm và bàn tán cái gì. Vở kịch này nếu đưa lớp khác diễn thì có lẽ sẽ rất chán. Nhưng không hiểu sao những cảm xúc chân thật mà hắn và nó mang lại từ nãy đến giờ làm cho khán giả không thể rời mắt khỏi sân khấu. Một mối tình dễ thương giữa một cậu bé mù và một chàng họa sĩ nghèo. Ai cũng tự suy nghĩ cho cuộc tình của mình và ai cũng mong muốn biết đoạn kết. Liệu họ có hạnh phúc hay không?

Dò dẫm từng bước để tiến về phía hắn. Nó diễn xuất đạt đến nỗi mọi người có cảm nghĩ rằng nó bị mù thật. Những cái đặt chân rụt rè đó, những cái mò mẫm nhẹ nhàng đó rất thuyết phục. Hắn vội bước đến đỡ lấy nó. Nó đưa ra cho hắn mảnh socola hình trái tim kia. Trên đó khắc rằng…

" Nếu nhớ em sao không gặp em! Ngốc!"

Hắn choáng váng khi cầm lấy mảnh socola đó. Nó cũng hết sức kinh ngạc khi nhận ra đây chính là mảnh mà nó chính tay làm tặng cho hắn. Tại sao Linh lại có? Mặc kệ vở kịch nó quay lại nhìn Linh. Cô mỉm cười vời nó và nói nhỏ.

- Tao chỉ giúp mày được vậy thôi!

Hắn gục xuồng và ôm lấy đầu. Trong đầu hắn giờ là một cuộc tranh đấu hỗn loạn. Trái tim mách bảo rằng hắn đã quên một điều rất quan trọng. Một điều ý nghĩa nhất cuộc đời hắn. Nhưng hắn không sao nhớ ra được. Hắn nhớ mảnh socola hình trái tim này, hắn nhớ cảm giác ngọt ngào của nụ hôn ấy, hắn nhớ từng tia nắng mỏng manh của **** chiều xuyên xuyên vào cửa sổ của lớp học vắng vẻ. Nhưng hắn không thể nhớ ra khuôn mặt của người đó. Bất lực hắn bỏ chạy vào cánh gà.

Khán giả náo nhào hoảng loạn khi thấy hắn phản ứng như vậy. Họ ngơ ngác nhin nhau và hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

- Tụi nó diễn hả?

- Sao thằng kia lại chạy đi vậy?

- Bộ hết rồi hả?

Nhưng Linh đã cúi đầu và nói.

- Xin lỗi mọi người vì lí do kĩ thuật nên tiết mục của lớp 11B4 đến đây là kết thúc!

Nó đứng tại chỗ. Nó không biết phải làm gì nữa. Nó bất ngờ và sợ hãi. Nó vừa muốn đuổi theo hắn vừa lại không. Nó thấy mắt mình ướt đẫm. Cái cảm giác trống vắng bất ngờ ập đến với nó. Có ai đó làm ơn hãy nói cho nó biết là nó nên làm gì vào lúc này đi!

- Đuổi theo nó đi! - Linh vỗ vai nó.

Nó giật mình quay lại. Linh mỉm cười. Tuyết tiến lại gần và ôm lấy nó.

- Tụi tao viết ra vở kịch này cũng chỉ vì mục đích này thôi! Tụi tao tin nó quên mày chứ không hề quên tình cảm của cả hai đâu! Bởi vì mày thấy không? Phản ứng của nó khi nhìn thấy miếng socola là câu trả lời quá rõ rồi đúng không?

Linh nắm lấy hai cánh tay buông thõng của nó.

- Phải tốn rất nhiều công sức tụi tao mới nhờ ông quản gia nhà nó lấy được miếng socola này đó! Nó giữ kĩ lắm! Cất trong tủ lạnh mà không dám ăn! Tụi tao biết nó yêu mày rất nhiều đó ngốc ạ!

Nó không nói gì nữa cả mà vùng chạy theo hắn. Phía bên trong tất cả đều bối rối và hỗn loạn không biết phải làm sao. Trong cái biển người nhí nhố đó nó cố gắng tìm kiếm hắn. Nhưng vô vọng. Hắn dường như đã biến mất rồi. Nước mắt của nó lại rơi nhưng lần này nó lau đi ngay. Nó biết nó không được khóc. Nó biết nó không thể bỏ cuộc. Đây là cơ hội cuối cùng cho nó và cho hắn.

Và hoàn toàn dựa vào cảm giác, dựa vào lời mách bảo của trái tim, nó đến phòng thay đồ. Phòng thay đồ được ngăn ra thành nhiều phòng nhỏ và nó tìm thấy hắn ở căn phòng cuối cùng.

Hắn ngồi đó đầu gục mặt vào hai đầu gối. Trông hắn thật thảm hại. Nó chưa bao giờ thấy hắn rơi vào tình trạng này bao giờ. Đôi vai rộng lắn ấy lặng im. Nó thấy lòng mình nhói đau. Nhẹ nhàng bước vào căn phòng nhỏ hẹp, nó ngồi xuống trước mặt hắn. Hắn ngẩn mặt lên và nhìn nó. Đôi mắt hắn đỏ ngầu và đôi môi bị cắn chặt lấy. Cuối cùng, mọi đau khổ của hắn bật ra thành lời.

- Tôi không nhớ gì cả! Tôi không nhớ gì hết! Dù biết đó là điều quan trọng với tôi nhưng tôi vẫn không nhớ gì hết!

Hắn gào lên và tự đấm xuống sàn nhà.

Nhẹ nhàng như một làn gió nó ôm lấy đầu hắn. Nó cố gắng siết chặt lấy hắn. Bằng tất cả sức lực nó muốn bảo vệ cho hắn.

Hắn lặng đi. Phút giây bình yên này. Hắn không quan tâm nữa. Hắn không cần biết gì nữa. Hắn chỉ biết rằng ở bên nhóc thật dễ chịu. Hắn đưa hai tay vòng qua ôm lấy cái eo thon thả đó. Hắn dụi mặt vào ngực của nó và cố hít lấy mùi sữa thơm lừng.

Nó cảm thấy ngực mình ấm nóng…

Đúng!

Hắn khóc…

Một người đàn ông mạnh mẽ đã rơi nước mắt. Không phải trước người mà hắn cho là bạn gái mà lại trước nó, cậu nhóc luôn mang lại cho hắn cảm giác bình yên.

Nó đặt hai tay lên mặt hắn và kéo hắn ra để nhìn rõ hắn. Nó cúi xuống và đặt lên trán hắn một nụ hôn. Và hắn kéo nó xuống. Đôi môi hai đứa tìm thấy nhau. Chúng gắn chặt và hòa quyện với nhau như một thực thể duy nhất. Hắn duỗi thằng đôi chân cho đỡ mỏi. Còn nó ngồi hẳn lên đùi hắn. Cả hai say mê trong những xúc cảm nồng nàn đã lâu đánh mất.

Bàn tay thô cứng vì chơi bóng rỏ của hắn chà sát trên tấm lưng bé nhỏ và mịn màn của nó. Nó luồng từng ngón tay và tóc hắn và làm cho chúng rồi bù. Hắn chồm dậy và đẩy nó ngã ra sau. Đôi môi chúng vì thế mà tách rời nhau. Hắn nhìn nó từ bên trên. Nó nhìn lại hắn từ bên dưới. Hắn đưa tay đóng cửa lại. Gian phòng rất nhỏ dần nóng lên bời hơi thở của hắn và nó. Cả hai vẫn cứ nhìn nhau. Và rồi hắn thì thầm.

- Tuy rằng Khang không biết và cũng không hiểu vì sao mà mình lại làm vậy. Nhưng mà Khang biết rằng Hưng là một người rất đặc biệt với Khang!

Nó mỉm cười hạnh phúc. Kí ức đã mất của hắn nó và hắn có thể tạo dựng lại. Chỉ có tình cảm là vẫn còn đây, không hề bị mất đi. Dù hắn có quên đi bất cứ thứ gì thì hắn cũng sẽ không bao giờ quên điều này. Điều thiêng liêng nhất cuộc đời hắn.

Nó kéo cổ của hắn xuống và chúng lại chìm đắm trong những nụ hôn. Cơ thể cả hai dần nóng lên. Nó cởi dây nịt cho hắn. Hắn cởi từng nút áo cho nó và môi hắn đặt lên làn da của nó dần xuống. Và rồi chiếc quần của nó cũng được giải phóng. Nó không được cởi ra hoàn toàn mà chỉ đơn giản lại bị tuột xuống. Và hắn cũng vậy.

Từ từ và chậm rãi hắn tiến vào trong nó. Cơn đau như xé đôi thân thể của nó. Nhưng nó vẫn cố gắng ngồi xuống để cho hắn chiếm giữ nó một cách trọng vẹn. Hắn ngồi yên và thở dốc. Hắn nhìn nó bằng đôi mắt lờ mở vì sự đê mê. Gương mặt nhăn nhó vì đau của nó làm hắn kí©h thí©ɧ kinh hoàng. Hắn không thể chờ nổi nữa. Hắn lại chồm tới. Nó bị va vào vách một cái rầm. Hắn bế nó lên. Giờ thì lưng nó đang dựa vào vách còn hai chân thì được đôi tay rắn chắc của hắn nâng đỡ. Hắn nói với từng hơi thở gấp gáp.

- Hưng không sao chứ?

- Uhm…

- Xin lỗi Khang đã mạnh tay!

- Không…sao đâu!

Hắn liếʍ lên cổ của nó và nói.

- Hưng có biết rằng Hưng rất dễ thương không?

- …

Hắn bắt đầu di chuyển.

- Khang sợ Khang không thể nào dừng lại mất!

- Khang…

- Ôm chặt lấy Khang đi!

Nó vòng tay ôm lấy cổ của hắn. Hắn cứ đẩy lên những cú mạnh mẽ làm nó vừa đau vừa sướиɠ ngất ngây. Môi của cả hai lại một lần nữa chạm vào nhau. Nó vô ý cào lên tấm lưng đầy cơ bắp của hắn những đường đỏ thẳm.

Cả hai chỉ kịp thốt lên tên của nhau trước khi cảm giác mãnh liệt đó ấp đến. Nó gục mặt lên vai hắn. Nó có thể ngửi thấy mùi đàn ông rất đặc trưng của hắn. Người hắn bóng nhẫy mồ hôi. Hắn vẫn vẽ lên những đường uốn éo trên cổ nó bằng lưỡi. Nó đã quá mệt để biết đến bất cứ chuyện gì.

Hắn ngồi xuống và cẩn thận đặt nó vào lòng mình. Hắn ôm lấy nó và thì thầm.

- Mình quen nhau nha!

Nó dụi đầu và ngực hắn như một đứa trẻ và nói.

- Uhm…

- Lần đầu tiên của Hưng lại ở trong một căn phòng chật chội thế này, Hưng không buồn chứ? - Hắn mân mê một lon tóc của nó và lo lắng hỏi.

Nó ngước lên nhìn sâu vào mắt hắn và nói.

- Chỉ cần đó là Khang thì ở đâu đối với Hừng cũng được hết!

Hắn càng siết chặt lấy nó hơn. Lạ lùng là hắn cảm thấy tình cảm hắn dành cho nó rất hiển nhiên và bình thường. Cứ như hắn đã yêu nó từ lâu rồi vậy. Vậy là bây giờ chắc có lẽ hắn đã biết được người mà hắn không thể nhớ ra là ai rồi.

Bỗng nhiên chuông điện thoại của hắn reo vang. Phải khó khăn lắm hắn với nó mới lấy nó ra khỏi cái quần của hắn. Hắn nhìn lên màn hình rồi lo lắng đưa lên tai.

- Alo!

Nó lặng lẽ nhìn hắn. từng đường nét trên gương mặt của nó hoàn hảo đến lạ kì.

- Dạ! Con biết rồi! Con không sao đâu! Mà chừng nào mẹ về?

- …

- Sao? Ngày mai? Sao gấp quá vậy?

Nhưng hắn nhăn mặt và đưa cái điện thoại ra xa. Mẹ của hắn đã cúp máy. Hắn bắt đầu lo sợ. Không phải hắn sợ mẹ hắn mà hắn sợ những chuyến đi của bà. Hắn sợ sẽ không còn ở bên nó nhiều nữa. Bỗng nhiên lúc đó trong đầu hắn nghĩ ra một sáng kiến…

Tình yêu đã tìm lại nhưng liệu nó đã thật sự trải qua hết sóng gió…?