Chương 4
Bắt đầu công việc làm thêm kiếm tiền lo cho mình, cô thấy thật khó khăn làm sao. Nếu với ngoại hình này, cô tin chắc mình sẽ làm được nhiều việc. Nhưng thật đáng tiếc, chả có nơi nào nhận người câm như cô cả.
Cầm tờ giấy đi cả ngày trời mà chưa tìm được, nhưng cô không nản chí, cô quyết định phải tìm thứ gì đó. Và thật may mắn, giống như may mắn luôn mỉm cười với cô vậy? Cô đã tìm cho mình một công việc thật phù hợp. Đó là làm bánh kem và trang trí. Có lẽ phần ẩm thực cô có vẻ tốt hơn vì trước đây khi ở cấp 2 cô đã tìm hiểu rất rõ. Giờ chỉ cần thực hành nữa là mọi chuyện có thể chót lọt.
Chủ quán là một chị gái trẻ, như hiểu được tình đời của cô nên chị thông cảm mà nhận cô vào, chị nói cô chỉ cần làm những thứ chị yêu cầu là được, không cần quá khó khăn, cứ thoải mái. Cô thì vui trong lòng nhưng không biết biểu hiện ra sao ở bên ngoài nên chị Thu Hà-chị chủ quán có lẽ khó hiểu được nội tâm của cô.
-”Ngày mai em có thể đi làm.”
Cô gật đầu một cái, nhìn chị bằng ánh mắt chân tình nhất có thể, và chị có thể cảm nhận ra nó.
Tự thưởng cho mình vì tìm được công việc, cô mua một chiếc bánh bông lan nhân dâu cỡ lớn, loại mà cô và Nhã Phương đều thích để làm party nhẹ.
Đứng trước con hẻm gần trường, cô thấy một cảnh tưởng thật là khϊếp sợ, cô chỉ biết trợn mắt nhìn mà không làm được gì. Đó là, một người đàn ông đang ra sức đâm nhiều nhát dao vào người đàn bà. Cô thấy máu, máu nhiều lắm, nhưng cô không la lên, cũng không bỏ chạy, cô cứ đó nhìn. Cảm giác như hồn mình không còn ở đây nữa mà nó đã bay đi nơi đâu rồi.
Trên phim cô có xem nhiều cảnh tưởng như vậy. Nhưng dù nó có ghê tởm thế nào đi nữa thì nó vẫn là phim. Còn nó khác xa với đời thực quá, đời thực này kinh khủng hơn nhiều.
Đến lúc người đàn ông kia ngước mặt lên, đã vô tình thấy cô vì cô không kịp trốn đi. Cô chạy thật nhanh như trốn chạy, người phía sau đang ra sức đuổi theo, trên tay còn cầm con dao đầy máu.
Cô không gọi người đến cứu được, càng không thể trốn vào đâu, đoạn đường này hơi vắng, bây giờ đã 9 giờ, mọi người có lẽ đã ở trong nhà hết. Cô cảm thấy mạng sống mình đang gần kề cái chết.
Cô vừa chạy, nén những cơn thở mệt nhọc. Cô ước giá như có ai cứu mình, cô sẽ mang ơn người đó, chỉ cần cứu cô thôi. Cô còn người mẹ thân thương bệnh tật ở nhà nữa. Chẳng phải mẹ đã bảo cô là niềm sống duy nhất của mẹ hay sao, nếu cô có mệnh hệ gì, mẹ của cô sẽ sao đây.
Cô không biết mình chạy đi đâu và chạy bao xa rồi. Nhưng cô chỉ biết một điều là càng nhanh càng tốt, phải cắt xa người đàn ông ngoài sau. Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô lại, sát bên người đó, tay ra dấu hiệu cho cô bình tĩnh. Cô nhận ra mình đang ở một bụi cây gần một ngôi biệt thự lạ.
Thật sự mà nói, cô đã chạy một quãng khá xa nên giờ nhịp tim của cô không thể nào ổn định được, mồ hôi bắt đầu đổ nhiều hơn khi người đàn ông đang tiến về phía cô. Người con trai ôm cô thật chặt trong lòng mình như an ủi, như bảo vệ và như nói sẽ không sao. Cô không hiểu sao lúc đó mình lại đặt niềm tin vào cậu ta và gật đầu.
-”Nhóc con, tao biết mày ở đây, ra mau đi, tao sẽ cho mày chết không đau đớn như mụ ta.”
Mụ ta mà ông ta nói, chắc chắn là người phụ nữ đáng thương kia. Nghĩ lại hình ảnh ban nãy, cô cảm thấy mình thật vô dụng và bất lực trước bản thân.
-”Rầm.”
Bỗng nhiên phía bên kia có vật gì đó ngã vỡ, ông ta lập tức quay qua hướng đó rồi chạy theo. Bên này cả cô và cậu ta đều thở phào. Sau đó tiếp tục kéo cô chạy về trường trong sự hoạn sợ của cả hai.
-”Cậu không sao chứ.”
Cô lắc đầu.
_Cảm ơn
Cô ra hiệu nói, Thành Danh gật đầu.
-”Không sao, cậu còn nhớ mặt ông ta không?”
Cô gật đầu, mắt cô đã tỏ ra một nỗi sợ vô cùng mãnh liệt.
-”Sẽ không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Thành Danh ôm cô vào lòng, an ủi. Cô cũng không đẩy cậu ra nữa, cô thở dài một tiếng.
-”Cậu mạnh mẽ thật đấy, cảnh tượng như thế mà cậu không khóc, gan dạ thật.”
_Tôi sợ muốn chết.
Câu nói của cô như nũng nĩu, như than với ai đó. Nhưng cũng may là cô viết ra giấy, không thôi người ta lại nghĩ khác về cô.
-”Thôi cậu về phòng đi, nhớ hãy quên hết tất cả đã xảy ra tối nay, được chứ?”
Cô gật đầu tạm biệt cậu rồi quay về phía kí túc. Vừa hay cô một người đứng đó, trông thấy tất cả, nhưng lại không tỏ ra bất cứ thái độ gì, chỉ lẳng lặng quay lưng bỏ đi.
Vừa thấy bóng dáng cô, Nhã Phương lo lắng vô cùng.
-”Cậu làm gì mà giờ mới về, mình có nhắn tin mà cậu không trả lời.”
Cô cởϊ áσ khoác ra, leo lên giường nhắm mắt đầy mệt mỏi.
-”Cậu ăn gì không? Thịt bò trong tủ đấy.”
Cô thở dài một tiếng, bánh bông lan nhân dâu trong lúc hoảng loạn ban nãy đã bị cô quăng ra xa rồi. Đáng lẽ hôm nay sẽ là ngày vui, thế nhưng thật không tưởng. Ác mộng có lẽ cô sẽ không thể nào quên được. Thật kinh hoàng!
-“Kì Thư, cậu bị sao vậy?”
Thấy cô vừa chợp mắt nên nhỏ để cho cô ngủ luôn, đâu ngờ bây giờ cô đang gặp ác mộng. Mặc dù không la hét như mọi con gái khác, nhưng cô đang quơ tay chân loạn xa, mồ hôi tuông ra như tắm làm nhỏ thật sự sợ.
-“Tỉnh lại đi, Kì Thư, đừng làm mình sợ.”
Cô bật dậy, lấy tay ôm tim để trấn áp nhịp tim một cách bất ổn định. Cô thở nhưng thật khó, cô nhìn qua bóng tối, thấy Phương, cô mới ôm Phương rồi khóc. Đây là lần đầy tiên sau 6 năm đó, cô mới khóc. Đã lâu lắm rồi…
Nhã Phương hơi bất ngờ, bất động nhìn người đang ôm mình khóc, nhỏ không thể nghĩ ra được trong giấc mộng của cô có gì mà làm cô hoảng sợ như vậy.
Cô đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt, nhìn Phương rồi thu mình lại một góc, đầu cúi xuống che nét bi thương.
-“Thư, có chuyện gì nói mình biết đi, đừng làm mình sợ.”
Nhã Phương lo lắng thật sự nhìn cô, chưa bao giờ cô bộc lộ cảm xúc ra như lúc này. Chỉ vì cô nhớ lại cảnh tượng người phụ nữ kia nhưng không làm gì được để cứu thì lòng cảm thấy day dứt, khó chịu một cách bất lực.
Nhưng lúc sau, cô xoay người qua tỏ ý với Phương là mình không sao rồi nằm xuống giường giả vờ ngủ, giả vờ quên đi hết chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình vào tối hôm nay.
****
Sáng sớm, cô dậy trước để chuẩn bị đồ ăn cho Phương, đồng thời làm sữa cho mình. Chả là đêm hôm qua cô có ngủ được đâu, cô thức dậy sớm cũng là lẽ thường tình. Ai để ý mới thấy được rõ đôi mắt đang thâm quầng và sưng mọng của cô. Cô đã thức và khóc, trước một cái chết thảm khốc từ trước đến nay cô từng thấy.
Nhã Phương đứng nhìn cô, mắt đã đỏ hoe, đêm qua nhỏ thấy cô khóc, tự dưng lòng nhỏ lại đau đớn vô cùng. Sáng nay lại thấy cô dậy sớm, không hiểu sao nước mắt nhỏ lại tuông. Đêm qua, thực sự đã xảy ra chuyện gì với cô vậy, nhỏ thật sự muốn biết.
Nhưng bây giờ, hình như cô đang tỏ ra chuyện hôm qua như không tồn tại, một cách che giấu tâm trạng khá tốt.
Đến lớp học, cô nhăn mặt khi không thấy bàn mình đâu, còn bọn trong lớp thì cười như không cười, lúc cô quay mặt sang nhìn thì họ lại quay đi chỗ khác.
-“Bàn cậu đâu?”
Thành Danh từ ngoài đi vào, thấy thế thì hỏi, Nhã Phương bên cạnh chỉ chau mày.
Cô không nói gì, liếc mắt nhìn người ở bàn cuối một cái rồi bỏ đi, Nhã Phương thấy thế thì đi theo, Thành Danh cũng vậy?
-“Cậu đi đâu vậy, sắp vào lớp rồi.”
Nhã Phương lo lắng nhìn đồng hồ rồi nói với cô, cô không nói gì đi thẳng đến nhà kho rồi tự động kéo một chiếc bàn ra. Hai người kia thấy vậy thì tự hiểu, nhanh chân lại đỡ giúp cô.
Chiếc bàn khác nhanh chóng lấp vào vị trí trống. Người ở bàn cuối chỉ chau mày rồi nhếch mép một cái.
-“Tốt thôi.”
Sát khí từ bàn cuối tỏa ra khá cao, và hình như lúc bấy giờ không ai dám lại gần người đó, kì lạ…