Chương 10
Bởi vì chuyện ấy cứ mãi lẩn quẩn trong đầu ta từ khi ta còn là người cho đến lúc thành tiên, đó là lần duy nhất ta vướng vào chữ “tình”.
Khi còn là phàm nhân, chỉ một lần duy nhất là ta thật lòng yêu mến một người.
Bản tiên quân khi đó thiếu niên đầy khí phách, cả ngày ở trên phố chơi xuân (*là cùng mấy cô gái “vui đùa” với nhau áh) thưởng nhạc, tự cho mình là một kẻ phong lưu. Một ngày nọ, trên đầu đường thành Trường An ta chợt xoay đầu lại nhìn, vô tình bắt gặp một giai nhân đang tựa vào thành lang cang mà đứng. Ta thoáng đưa mắt liếc nhìn, nàng đúng là duyên số mà trời định cho ta.
Nàng là ca kỹ thanh lâu, lăng la mười thất (*mười cuộn tơ lụa) mới đổi được một khúc thanh ca của nàng, hoàng kim trăm lượng mới có thể cùng nàng qua một đêm xuân. Ta phóng khoáng bỏ ra nghìn vàng, dễ dàng đổi được một đêm cùng giai nhân, ta không muốn nàng phải ủy khuất trên giường cùng ta, giả vờ là một đôi uyên ương, hàng đêm cùng nhau ngồi nhàn thọai, luôn tận sức nghĩ ra mọi cách để làm nàng vui, chỉ vì
ta muốn nàng thật lòng thật dạ mà vui vẻ theo từng lời nói của ta.
Kết quả, nàng không yêu ta, trái lại đi yêu thầm một tên tú tài nghèo kiết xác.
Nàng mang châu báu trang sức mà ta tặng nàng, ngọc cổ trân quý, bảo cầm trứ danh đem đi bán hết để đổi lấy tiền, đi thuê một căn phòng riêng cho tên tú nghèo kiết xác kia đọc sách, đút lót khắp nơi, để hắn tham gia ứng thí khoa cử. Kết quả tên tú tài nghèo hèn ấy đã bảng vàng đề danh, cao trung Trạng Nguyên. Hắn liền cho kiệu hoa đến rước nàng về phủ, hai người thành thân, nàng đã trở thành vợ của kẻ khác. Đầu đường khắp phố, đâu đâu cũng truyền tụng về cái giai thoại thiên cổ này.
Mà ta chính là kẻ coi tiền như rác, góp phần công sức để làm nên cái giai thoại ấy.
Tình cảm tiêu tan thảm bại, bản tiên quân khi đó tinh thần sa sút trầm trọng. Ta ban ngày thì chìm trong men rượu, đêm đến thì ngâm nga mấy câu thơ. Cây mận nhỏ cô đơn trong mùa xuân bi thương, xóm làng đìu hiu trong ngày thu buồn, cây lê nhỏ say giấc mộng Dương Châu suốt mười năm, thi từ lạnh lẽo, bất kể chuyện quan trọng gì đều có thể gạt qua một bên. (*Nguyên bản: Thương xuân đích tiểu lý, bi thu đích vi trang, thập niên nhất mộng túy Dương Châu đích tiểu đỗ, thê thi lương từ, thủ thủ gia năng đảo bối) Từ trùng dương năm ấy cho đến năm Đoan Ngọ, nàng đến miếu thắp hương, ta ở đại điện ngăn nàng lại chỉ muốn hỏi một điều, rằng tên tú tái kia rốt cuộc có điểm gì hơn ta, ta toàn tâm toàn ý với nàng, vậy mà nàng lại một lòng hướng về tên tú tài ấy.
Nàng trả lời ta, công tử luôn miệng nói đến chữ tình, kỳ thật người cũng không biết cái gì gọi là tình, người cho rằng cứ vung tay tiêu tiền như nước là yêu thϊếp, cho rằng tặng bảo cầm hương phiến, vòng ngọc trâm cài là yêu thϊếp. Tướng công ngày đó mặc dù nghèo nàn, nhưng chàng có thể cùng thϊếp đồng tâm tương thân. Công tử là thiếu gia quyền quý, chỉ sợ ngay cả mì hoành thánh ven người cũng chưa từng nếm qua, sai lầm mà cho rằng đó là tình yêu, sao có thể hiểu được những lúc lưỡng tình tương duyệt, trong lòng người khi đó cũng chỉ là một chút hiếu kỳ về ta mà thôi.
Ta buồn bã rời khỏi chùa, đi đi lại lại trên phố. Tình cảm bi thương tương tư sầu khổ đã hơn một năm, lại bị nàng cho là tình cảm nông nỗi thoáng qua, không đáng một đồng.
Ta ở trên đường nhìn sương khói lững lờ bên cạnh, lẽ nào chỉ đơn giản là ta chưa ăn qua mì hoành thánh ven đường, tình cảm của ta lại không thể gọi là tình yêu?
Ta thong thả bước đến nơi sương khói lững lờ một cách suy sụp, kéo lấy cái ghế thấp phía trước bàn ăn, ngồi xuống chán nản gọi: “Lão bản (*ông chủ), cho một bát mì hòanh thánh.”
Sau khi uống xong bát mì nước kia, ta thành Tống Dao tiên.
Hoành Văn giả mù sa mưa trấn an ta: “Mệnh, đây là thiên mệnh. Thiên mệnh không thể nào trái được.”
Đúng rồi, Hoành Văn từng chế nhạo bản tiên quân như thế, việc này quả thật ta đã nói qua với hắn.
Khi đó bản tiên quân thở dài nói: “Thiên mệnh khiến ta cô loan (*cô độc một mình) tinh cao chiếu.” Hoành Văn nằm trên tảng đá cạnh hồ sen, từ từ nhắm hai mắt nói, “Không, không, là thiên mệnh khiến ngươi trở thành thần tiên.”
Nghĩ như thế, ta hiện giờ giúp Thiên Xu cùng Nam Minh diễn trọn vở kịch này, từ nét mặt cho đến cách nhìn, đem đi so với tình sử của bản tiên quân năm đó, lại có một hai phần giống nhau.
Lý Tư Minh phải lòng Mộ Nhược Ngôn, Mộ Nhược Ngôn cùng Đan Thành Lăng lưỡng tình tương duyệt. Lý Tư Minh trói buộc Mộ Nhược Ngôn bên cạnh, dùng hết mọi bản lĩnh của mình, vô tình lại dày vò hắn, chia rẽ uyên ương, tuy rằng Ngọc Đế sẽ không an bài một kết cục tốt đẹp cho Nam Minh cùng Thiên Xu, nhưng Mộ Nhược Ngôn cùng Đan Thành Lăng từ đầu chí cuối đều lưỡng tình tương duyệt như xưa, không hề dao động.
Hóa ra bản tiên quân vẫn là một người góp phần giúp đỡ, coi tiền như rác.
Chẳng lẽ bản tiên quân nhất định phải diễn loại vai như vậy, số mệnh định rằng ta là một người luôn bị “cắm sừng”?!
Ngọc Đế lão nhân ngài thật là thất đức!!
Bản tiên quân đem những oán hận chất chứa mà ngủ say, lại lại mơ thấy Nam Minh Đế Quân mang theo một cái kiệu hoa nhỏ, thân khoác áo giáp, vung đao đứng trước cửa Đông quận Vương phủ một cách ngang tàng, hắn muốn đoạt lấy Thiên Xu từ trong tay ta.
Một mặt ta hò hét trong lòng, Đế Quân ngươi mau chóng đem Thiên Xu khiêng lên kiệu đi, chạy trốn càng xa càng tốt, bản tiên quân thật sự không muốn thị hầu hắn nữa; một mặt ở ngoài miệng ta lại hung tợn nói: “Bản tiên quân và Thiên Xu trời định một đôi, hắn là bảo bối của ta. Ai cũng không được đưa hắn đi!”
Trong mông lung, đột nhiên bị ai đó dựng đầu dậy, ta thoáng chút run lên.
Ta mắt nhắm mắt mở, kéo lấy tay áo của người trước mặt – Hoành Văn – rồi cười cười: “Làm gì vậy?”
Hoành Văn đưa mắt nói một cách thong thả: “Bảo bối yêu của ngươi –
Thiên Xu – đang nằm trên giường ở trong phòng ngươi mà thổ huyết kìa, đừng ở đó mà nói mớ, mau chạy nhanh qua đó xem đi.”
Bản tiên quân vội nhảy nhanh xuống giường quay về trong phòng của Lý Tư Minh, trời lúc này đã mờ sáng, chỉ thấy Thiên Xu nửa mê nửa tỉnh gương mặt nhợt nhạt trắng như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt một cách vô lực, khóe miệng vẫn còn lộ ra một vệt máu. Dưới giường là một chiếc khắn trắng đã thấm máu, cổ tay áo bên cạnh góc chăn của hắn cũng thấm vài vệt máu đỏ.
Hắn thổ huyết thật im lìm.
Hoành Văn ở bên cạnh ta nói: “Bảo bối yêu quý của ngươi đã thổ huyết đến ngất đi rồi, ngươi ở đó còn ngây người ra làm gì? Còn không mau mà đỡ người ta ôm vào lòng, cho gọi đại phu đến chẩn trị đi.” Nói rồi đưa tay lên đẩy ta trở lại vào thể xác của Lý Tư Minh. Ta từ trên giường xoay người ngồi dậy, nâng nửa người Thiên Xu lên, giúp hắn lau lau vệt máu nơi khóe miệng. Hoành Văn dùng ẩn thuật, cố tình khiến cho ta đây tức Lý Tư Minh mắt phàm có thể thấy được hắn. Rồi ngồi ở trên ghế, mỉm cười nhìn Thiên Xu đang mê man trong lòng ta. Ta giấu đi biểu hiện trên gương mặt, cất cao giọng gọi: “Người đâu!”
Nha hoàn nghe thấy vội đẩy cửa khấu đầu, ta run giọng nói: “Mau cho gọi đại phu, Ngôn công tử thổ huyết.”