Chương 7
Ấn tượng đầu tiên khi đập vào mắt em khi gặp Linh là cô bé này có 1 khuôn mặt cực kỳ khả ái, mặt clone, mũi cao cao. Gu thời trang khá sεメy kèm theo hàm răng đính đá nên khi cười có sức cuốn hút đến lạ.
Linh nói chuyện khá dễ gần. Nó bảo muốn vào đây yên tĩnh 1 thời gian cũng là để quên đi anh chàng sở khanh mà nó đã yêu 4 năm nhưng không bao giờ nhắc đến 2 chữ "đám cưới".
Nó chán quá nên bỏ vì cứ yêu mãi 1 người không muốn lấy mình cũng chẳng đi đến đâu. Cái nó cần là 1 gia đình chứ không phải cái kiểu tình yêu tạm bợ chỉ dừng chân để thoả mãn du͙© vọиɠ xá© ŧᏂịŧ.
Em bảo nó cứ yên tâm ờ đây, khi nào ổn thì về. Con gái khổ thật... Thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn.
Từ khi có thêm Linh phòng em nhộn nhịp hẳn. Vì 2 đứa nói chuyện khá hợp cạ, tính đồng bóng giống nhau nên cứ ngồi với nhau là tâm sự cả tiếng đồng hồ cũng không hết chuyện.
Nghĩ lại thấy vui thật...
Duy chỉ có 1 điều em thấy nó ban đêm hay lén ra ban công để hút thuốc, vẻ mặt trầm tư lắm... Em bảo nó bỏ thuốc đi mà nó chẳng nghe. Con gái hút thuốc phì phèo hay ho gì...
Linh bảo: “Tớ buồn tớ mới hút”
Mấy cái kiểu thất tình xong hút thuốc rồi buồn bã khóc lóc. Não hết cả ruột.
Em cũng buồn lắm mà toàn nén nỗi đau vào trong lòng. Kể ra em cũng mạnh mẽ phết ấy chứ...
Có hôm Linh đi chơi đến tận 3h đêm mới về. Em cứ tưởng nó không có bạn bè trong này, ai ngờ hôm đầu tiên đã thấy nàng ta có cái hẹn quẩy bar bọt ở bên quận 1. Đi chơi đêm về người lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu mà chưa khi nào em thấy nó say. Tửu lượng cao thật, gái vùng núi Sơn La có khác.
Em nhớ có lần đang đêm em tỉnh dậy đi vệ sinh mà tí đau tim gần chết... Mọi người thấy ai ngủ mà mặc quả đồ trắng xong đứng xoã tóc ở đầu giường như Linh chưa?! Nó đứng đầu giường nhắn tin, tóc thì dài, điện để tối om. Ánh sáng của điện thoại chiếu vào mặt nó mà em cảm tưởng như ma nữ, rõ ràng lúc ấy khuôn mặt nó khác lạ cực... Trắng bệch, mắt thì đen dã cộng thêm quả môi thâm sì. Đang đêm em hét ầm cả lên, nó trợn mắt nhìn em:
- Cậu bị dở hơi à, mơ ngủ gì mà hét kinh thế. Để im cho Ngọc nó ngủ (Ngọc là đứa đầu tiên cùng em đi vào Sài Gòn ấy).
Em bảo: “Đang đêm đứng doạ người ta như thế ai mà chả sợ”.
Nó cười khì khì:
Thế à, cho Linh xin lỗi. Định ra ngoài hóng gió tí mà lười nên nhắn nốt cái tin rồi đi ngủ, ai ngờ làm cậu sợ.
Em nhìn đồng hồ. 2h sáng rồi mà còn định ra ngoài hóng gió, con bé này chắc hâm thật rồi. Em nghĩ bụng thế thôi nhưng kệ, trùm chăn ngủ tiếp. Sáng mai còn đi làm chứ tranh luận với bà Linh này chắc thức nguyên đêm luôn mất.
Mỗi tội muốn ngủ tí cũng chẳng yên, em lại bị bóng đè không thở được. Cảm giác có ai đang bóp cổ xong ngồi lên ngực mình... Lôi mình ra thành trăm mảnh. Họ giật tóc rồi cào cấu. Em hoảng loạn thì thấy 1 bóng đen cao lớn nhẹ nhàng đến bên em đuổi lũ ma đang trêu em đi. Em biết đó là người đàn ông bí ẩn kia.
Anh ta nói:
“Ngoài anh ra thì không ai được phép động vào người em. Mai em đi làm thì đốt tấm bùa được yểm ở dưới chân giường đi nhé. Bùa đó bị tà xâm nhập rồi. Em cứ nghe theo lời anh. Từ giờ anh sẽ không hại em nữa, anh sẽ đi theo bảo vệ em”.
Nói xong anh ta nằm xuống ôm em ngủ. Đến lúc em mở mắt thì cũng là 6h sáng. Em nhìn xuống cổ thấy bị tím mấy vết đúng như bị bóp thật... cảm giác ghê rợn chạy khắp người. Tại sao cứ chọn em để trêu không biết.
Chợt nhớ đến lời người đàn ông bí ẩn kia nói, em gọi Linh với Ngọc dậy để nhấc chân giường ra cùng em. 2 con nhìn em bằng ánh mắt đầy khó hiểu khi thấy ở chân giường có cái bọc nhỏ, bên trong có một mảnh bùa chữ TrungQuốc màu vàng và 7 cái kim.
Em mang ra ngoài đốt rồi lấy muối với gạo ra rắc (cái này là bà em dạy để đốt cái vía đen đủi và tiễn ma đói đi). Trong lòng em đầy ngổn ngang. Duyên nợ với người âm kia không biết bao giờ mới dứt.
Nhưng em cũng phải thầm cảm ơn người đó vì đêm qua đã giúp em.
Em nghĩ nếu mình bị ế chồng thật thì không biết sẽ như thế nào. Chỉ nghĩ thôi mà nước mắt cứ ứa ra. Em sợ ai yêu phải 1 con nặng âm như em thì sẽ có chuyện.
Về phần Linh, có hôm đang ngồi nó tự dưng hỏi em:
Cậu có nhìn được ma không, ví dụ nếu như có ai đi theo tớ thì cậu có nhìn được không nhỉ?
Em khẽ lắc đầu bảo:
- Tuỳ duyên thôi chứ tớ có phải thầy bói đâu. Mà cậu cảm thấy có ai đi theo cậu à?
- Ừ, mà tớ cũng không biết.
Nghe câu trả lời của nó em thầm nghĩ "chắc đi chơi đêm nhiều quá nên thần hồn nát thần tính".
Từ đợt vào đây nó đi suốt ngày. Người bé như cái kẹo, 2 con mắt hốc hác như bị bỏ đói lâu ngày... Đợt đầu nhìn xinh thế mà giờ xuống sắc kinh khủng. Em nghĩ thế thôi chứ không dám nói sợ nó tự ái, chỉ nhắc nó giữ sức khỏe, khuyên mãi không nghe nên em đành chịu. Chuyện của em, em còn chưa giải quyết xong đây, hơi đâu ôm thêm lo nghĩ vào người...
Ngọc bảo em:
“Mày có thấy con Linh dạo này là lạ không, cứ lẩm bẩm nói chuyện một mình xong tự cười. Như bị ma nhập ấy”.
Em nghe đến từ ma là giật bắn cả mình. Để ý kĩ thì đúng là đợt này Linh có biểu hiện không bình thường, đêm ngủ cứ run xong cứ ú ú ớ ớ. Không biết nó bị làm sao, hay là bị ma hành giống em.
- Oà, làm sao mà 2 người các cậu suy tư thế?!
Em đang suy nghĩ thì bị giật bắn mình bởi giọng nói của Linh, thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng hiểu nó vào phòng từ lúc nào mà chẳng phát ra tiếng động gì.
- À không, sao nay về sớm thế?!
Linh nằm lăn ra giường, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi:
“Ôi, chơi chán rồi. Mấy hôm nay tớ cứ bị đau buốt đầu suốt thôi như bị ai đánh ấy, đêm chả ngủ được. Vừa đi mua 1 đống tỏi về đây”.
Ngọc bảo:
- Đấy, nói từ đầu rồi. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cứ đi đến 1-2h đêm mới về giờ thấy sướиɠ chưa?!
Ngọc vừa nói dứt câu thì mất điện. 3 con nhìn nhau mặt tái mét, đang trong hoàn cảnh này mà mất điện thì quả thực đáng sợ thật. Em đi tìm nến để thắp, châm lửa đến lần thứ 4 mới cháy...
Hay quá cảm xúc lúc thăng lúc trầm rất cuốn