Chương 39

Ô Tiểu Tất hỏi: [Bây giờ ký chủ muốn sử dụng sao?]

Ôn Song Mộc nghĩ tới bản thân dù sao cũng là đại gia có 40 điểm tích lũy nên hào phóng nói: “Dùng đi.”

Ô Tiểu Tất đọc hồ sơ, không tới hai giây, một chương tràn đầy khảm xuất hiện trước mắt Ôn Song Mộc.

Ô Tiểu Tất nói: [Đây là chương thứ ba của cuốn tiểu thuyết tương ứng với thời điểm hiện tại. Ký chủ xem, cô muốn giải mã nội dung nào.]

Ôn Song Mộc cũng không vội ra quyết định, cô lật nhanh hai cuốn xuyên sách đặt trên bàn để tham khảo, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô nói: “Không phải mấy tác giả này đều rất giỏi viết chương sao? Phần cuối của một chương thường là phần cao trào nhất, cho tôi xem đoạn cuối đi.”

Ô Tiểu Tất trích ra chính xác 200 chữ cuối cùng: [××××××××, người ở trong gian hàng nhìn thấy Chu Vực đi vào một mình, lập tức hét lên:

“Tình huống gì vậy anh Vực, hồi trưa nói là cược đi tỏ tình với người ta mà, sao tiểu tiên nữ không đi cùng anh đến đây, đừng nói là tình yêu to lớn gặp phải bất hạnh nhé.”

“Tiểu tiên nữ không đến.”

Chu Vực xoa xoa gáy, ngồi xuống vị trí mà những người khác nhường ra.

“Ồ, tiêu chuẩn của em gái học lớp 10 này không tệ nha.”

“Cũng có thể là cô ấy đang chơi trò lạt mềm buộc chặt…”

Chu Vực không trả lời, trong đầu anh ta mơ hồ hiện ra đôi mắt sáng ngời ở ngoài ngõ, trong mắt dâng lên những cảm xúc khó diễn tả, cười nhẹ rồi nói bằng giọng mà chỉ bản thân mới nghe thấy: “Nhưng lại gặp phải một trái ớt nhỏ cay người…”]

“! ! !”

Ôn Song Mộc muốn chọc vào ánh mắt của anh ta một phát: “Trái ớt nhỏ không chỉ cay người mà còn cay mắt nữa!”

Ô Tiểu Tất không đồng tình: [Cũng ổn mà, chương này phần bình luận phản hồi rất tốt, cô có muốn bỏ ra 2 điểm để mở khóa không?”

Ôn Song Mộc: “...không đâu.”

Ôn Song Mộc suy nghĩ một chút vẫn có chút tức giận, lại hạ quyết tâm: “Mở khóa thêm một đoạn nữa cho tôi, lần này là đoạn giữa.”

“Ting ting” một tiếng, điểm tích lũy lại “-5.”

Ôn Song Mộc cẩn thận lựa chọn, nhìn qua những khảm mờ, cô tìm được một đoạn có ẩn chứa một lượng lớn thông tin.

[Minh Lý có lịch sử lâu đời, ngay cả ngô đồng và cây bạch quả ở hai bên đường cũng đã cao chót vót và rậm rạp.

Vào mùa hè, ve sầu ồn ào, cái nóng oi bức.

Trên bãi cỏ vòi phun nước được bật lên, những giọt nước tràn ra, tạo nên thứ ánh sáng mỏng manh chói mắt, làm tăng thêm chút mát mẻ.

Hạ Chi Lí đang đi dọc theo con đường dưới bóng cây xanh, cách đó không xa là cửa hàng văn hóa sáng tạo của trường, trong và ngoài cửa đông đúc học sinh.

...]

“Tại sao toàn miêu tả khung cảnh vậy.”

Ôn Song Mộc đọc được một nửa thì bỏ cuộc không đọc tiếp phần sau nữa, dựa lưng vào ghế.

Ô Tiểu Tất nói: [Bản chất của thể loại vườn trường hay thậm chí cả văn học hiện đại đều là tạo bầu không khí, miêu tả khung cảnh xung quanh là điều cơ bản và hữu ích nhất mà.]

“Tôi thấy rõ ràng là cậu đang bịa thì có.” Ôn Song Mộc vạch trần một cách tàn nhẫn: “Trò này tôi không chơi nổi, tôi không chơi nữa.”

Ô Tiểu Tất khuyên: [Ký chủ, đừng mà.]

“Kiểu mở khóa này rõ ràng là không nhận được thông tin hữu ích nào cả.” Ôn Song Mộc ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Tôi không làm cái nhiệm vụ phản diện này nữa.”

Năm nay, Ô Tiểu Tất vẫn chưa hoàn thành KPI nó đương nhiên sẽ không để cho Ôn Song Mộc thất bại: [Không đâu, nói đến đoạn mấu chốt của cốt truyện, tôi vẫn sẽ cho ký chủ một vài lời nhắc nhở. Sau này, đừng lãng phí điểm ở những chương hàng ngày như này nữa, vậy chẳng phải điểm lại tích lũy lại được rồi sao.]

Ôn Song Mộc nghe được lời đảm bảo mà cô muốn, miễn cưỡng hài lòng, nhưng vẫn hơi đau lòng vì vừa nãy lãng phí mất 10 điểm.

“Không phải cậu nói tôi hoàn thành nhiệm vụ phụ cũng có thể kiếm điểm sao? Nhiệm vụ gì?” Ôn Song Mộc nhanh chóng áp dụng cách mà cô vừa nhìn thấy từ không gian hệ thống học thần mà cô vừa đọc được trong tiểu thuyết xuyên nhanh: “Tôi cần phải làm mấy tờ đề hay là phải học thuộc mấy chương “Tiêu Dao du” với “Xích Bích phú” vậy?”

[Ký chủ là học bá nên mấy việc như học thuộc chẳng phải là cho không à.]

Ô Tiểu Tất nói: [Bởi vì nhiệm vụ phụ liên quan đến tình tiết truyện mới có thể kích hoạt, hơn nữa, thời gian diễn ra cũng rất ngẫu nhiên, ký chủ không cần sốt ruột, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.]

“Được thôi.” Ôn Song Mộc cầm cuốn xuyên nhanh trên bàn lên, tiếp tục đọc, cố ý chọc vào trang sách, nói với Ô Tiểu Tất: “Nhìn xem, hệ thống của người khác có thể trực tiếp xem cốt truyện gốc, mỗi nhiệm vụ đều được bày ra rõ ràng, hệ thống của chúng ta còn phải tốn điểm để mở khóa, sau đó, tôi còn phải tự đoán nữa.”