Chương 9: Trốn tránh

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sau khi Hạ Lị về nhà, Hạ Hạo Thần bắt đầu tận lực không trở về.

Hôm nay học bù, ngày mai thi, hôm sau ăn sinh nhật bạn học, có tất cả lý do.

Cậu phát hiện bối đức càng ngày càng cường liệt, ngày đó bạn nữ trước bàn nói lên ba ba ở bên ngoài nuôi tiểu tam, bạn học cung quanh đều đối tiểu tam khinh thường. Trên Weibo, trong group, tin đánh tiểu tam đều được vô số tán thành, Hạ Hạo Thần đã từng trong muôn vàn tán thành đó. Nhưng hiện giờ, cậu lại biến thành tiểu tam đáng xấu hổ.

Cậu quả thực phải bị thống khổ xé nát, mỗi khi chia tay nói đến bên miệng, lại vì ánh mắt dượng nóng cháy nuốt lại.

Nghiêm Chỉnh Minh đương nhiên phát hiện cậu thay đổi, hắn cũng rất rõ ràng Hạ Hạo Thần nghĩ như thế nào.

Có một số việc không thể kéo đai.

Hắn gọi điện thoại cho cậu thúc giục trở về ăn cơm.

Hạ Hạo Thần ở đầu kia ấp úng, “Hôm nay có rất nhiều bài thi chưa viết xong, em… Em phải ở trường học.”

Hắn tức giận lại đau lòng, “Tiểu Thần, không cần tùy hứng. Về nhà. Đã thật nhiều ngày không gặp em, em không muốn thấy dượng sao?”

Hạ Hạo Thần đương nhiên muốn, rất muốn rất muốn, nhưng càng ngày càng vô pháp đem tình yêu cùng tưởng niệm nói ra.

Nghe trầm mặc, nam nhân lại lần nữa dỗ, “Trở về đi, dượng rất nhớ em.”

“… Được rồi.”

Hôm nay Hạ Lị đột nhiên muốn thử nấu cơm, thể nghiệm cảm giác nuôi hài tử. Nghe được Hạ Hạo Thần hôm nay sẽ về, đuổi Nghiêm Chỉnh Minh ra phòng bếp, một hai phải nấu ăn.

Hắn tùy nàng. Cùng lắm thì không thể ăn ăn, đợi lát nữa mang cậu ra ngoài ăn.

Hạ Hạo Thần dọc theo đường đi dây dưa dây cà, rốt cuộc vẫn tới nhà dì.

Lúc vào cửa, phòng khách chỉ có Nghiêm Chỉnh Minh một người ngồi xem tin tức kinh tế tài chính, phòng bếp không phải hình thức mở, Hạ Lị không muốn làm khói dầu bay tới phòng khách, kéo cửa kính lại.

Hạ Hạo Thần vốn muốn trực tiếp về phòng làm bài tập, miễn gặp chồng dì, khiến cậu tâm thần không yên.

Nghiêm Chỉnh Minh lại không buông tha, hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi.”

Hạ Hạo Thần cắn cắn môi, vẫn là đi qua.

Cậu miên man suy nghĩ, chưa bao giờ cảm thấy cùng dượng còn có thể xấu hổ như vậy.

Nghiêm Chỉnh Minh lại đột nhiên kéo cậu khóa ngồi trên người hắn.

Hạ Hạo Thần hoảng loạn giãy giụa, nhỏ giọng làm hắn thả xuống dưới, dì ở nhà, nếu nàng thấy làm sao bây giờ.

Nam nhân không để ý tới cậu giãy giụa, vây người trong ngực hung hăng hôn.

Hắn hôn hai mảnh môi đỏ nhung nhớ rất nhiều ngày, đầu lưỡi vói vào quấn lấy đầu lưỡi hung hăng mυ"ŧ vào.

Hạ Hạo Thần cũng rất nhiều ngày không đυ.ng tới nam nhân âu yếm, trong cậu lại sợ hãi, lại tâm động, nước mắt rào rạt rơi xuống, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, ôm cổ dượng đáp lại.

Hai người triền miên hôn vài phút, Hạ Hạo Thần mới từ trên người hắn xuống dưới.

Đại khái nữ nhân có thiên phú nấu cơm, Hạ Lị chưa từng xuống bếp, riêng đối với thực đơn lắc qua lắc lại, làm ra thức ăn cũng cũng không tệ lắm.

Nàng mở một chai rượu, kết quả Hạ Hạo Thần và Nghiêm Chỉnh Minh đều không uống, nàng đành phải uống một mình.

Ăn xong cơm chiều, Hạ Hạo Thần sớm trốn về phòng.

Nghiêm Chỉnh Minh xử lý xong công tác, trở lại phòng ngủ.

Đêm nay Hạ Lị đặc biệt nhiệt tình, hắn về phòng liền quấn lên, có ý tứ gì không cần nói cũng biết.

Nếu ở mấy tháng trước, trong lòng hắn còn không có ái nhân, hắn sẽ không cự tuyệt. Kết hôn, nếu Hạ Lị có nhu cầu, hắn cũng sẽ thỏa mãn. Nhưng hiện tại không giống nhau.

Hắn giữ tay Hạ Lị từ trên người mình ra, kéo chăn nằm, “Tôi có chút mệt mỏi.”

Hạ Lị thực tức giận, mắng một câu, “Anh rốt cuộc được không!”

Nghiêm Chỉnh Minh không để ý nàng tức giận. Kết hôn nhiều năm, nếu hắn nhiều lần phải để ý Hạ Lị tức giận, hắn đã sớm bị tức chết rồi.

Hạ Lị dựa vào đầu giường chơi di động, tích tích vang không ngừng.

Sau lại tới thời gian dưỡng nhan trước khi ngủ, nàng mới nằm xuống ngủ rồi.

Nghiêm Chỉnh Minh xác nhận nàng đã ngủ, mới cẩn thận rời giường, mở cửa phòng đi ra ngoài, đi đến phòng Hạ Hạo Thần gõ cửa.

“Tiểu Thần, ngủ rồi sao?”

Trong phòng hồi lâu không có trả lời, hắn thiếu chút nữa đều cho rằng Hạ Hạo Thần thật sự ngủ, muốn trở về phòng đi thời điểm, mới nghe thấy trong môn truyền đến một câu nhỏ giọng trả lời.

“…… Cửa không có khóa.”

Hắn mở ra cửa phòng, phòng chỉ sáng lên nhờ đèn đầu giường, Hạ Hạo Thần chôn cả người trong chăn.

Hắn đi qua, nhấc lên chăn nằm vào.

“Đừng bao chặt như vậy, sẽ không thoải mái.”

Hắn đào người ra ôm vào ngực, hôn môi trán cậu.

“… Em không cần làm.”

Giọng mang theo giọng mũi rầu rĩ truyền đến.

Nam nhân lại hôn hôn mặt cậu, “Hôm nay không làm, dượng chỉ là quá nhớ em. Anh ôm em ngủ một hồi. Chỉ là ôm, cái gì cũng không làm, ân?”

Hạ Hạo Thần rốt cuộc duỗi tay ôm eo hắn.

Hồi lâu mới mở miệng nói, “Dượng, em…… Em rất thống khổ, em không muốn làm tiểu tam.”

Nghiêm Chỉnh Minh nghe xong tâm đều nát.

“Đều do dượng, em không có sao cái gì.”

“Sao em sẽ không sai đâu, nếu, nếu em không hôn anh, có lẽ hết thảy đều sẽ không phát sinh……”

“Không, Tiểu Thần, cho dù em không hôn, anh cũng vô pháp khống chế tình cảm của mình, anh vẫn như cũ sẽ nhịn không được theo đuổi em. Dượng thích em đã lâu, hết thảy đều là tất nhiên.”

Nghe xong hắn nói, Hạ Hạo Thần thực kinh ngạc.

“Dượng, thích em đã lâu?”

“Anh vẫn luôn ngượng ngùng nói, tuổi anh không nhỏ, còn sẽ có cảm xúc kịch liệt động tâm. Lúc em vào lớp 10, có một lần dượng ở trường học nhìn thấy em, nghĩ thầm, hài tử lớn lên rồi a. Từ lúc ấy, dượng đã thích em. Cho nên, cái gì em cũng không cần lo lắng, vì có thể cùng em ở bên nhau, dượng sẽ đem hết thảy đều giải quyết. Nhưng dượng cầu em, không cần dễ dàng từ bỏ, được không?”

Hạ Hạo Thần cảm động sắp khóc. Cậu ôm chặt hắn, khống chế không được khóc ra.

“Em cũng rất thích dượng, muốn cùng dượng vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau.”

Nghiêm Chỉnh Minh ôm chặt cậu.

Có một số việc, không thể kéo dài.