Chương 7: Bàn ăn play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Từ khi hai người xác nhận tâm ý, ở tình sự càng thêm không biết thỏa mãn.

Hạ Hạo Thần khai trai, chân chính nếm vị nam nhân, đối phương lại là dượng anh tuấn thành thục, cao lớn dũng mãnh có thể nói là hình tượng lý tưởng, càng không biết thu liễm. Nghiêm Chỉnh Minh hơn 30 tuổi, là tuổi tác du͙© vọиɠ mãnh liệt. Thân thể thiếu niên mỹ diệu, càng thêm thực tủy biết vị. Nếu không phải lo lắng cơ thể Hạ Hạo Thần và việc học, hắn hận không thể cột người trong nhà, nơi nào cũng không cho đi, không cho thấy người khác, làm trong thế giới cậu chỉ có hắn, chuyện mỗi ngày có thể làm là chờ hắn lâm hạnh.

Bất quá hắn nghĩ thì nghĩ, thực tế sẽ không làm như vậy.

Hắn không thể bẻ gãy cánh thiếu niên mình âu yếm, hắn hẳn là vì cậu giải quyết một ít vấn đề lo lắng, làm cậu vô ưu vô lự, không có gánh nặng mà tiếp thu mình. Hắn và dì Hạ Hạo Thần – vợ hắn vốn không có bao nhiêu cảm tình. Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu như một việc chê cười, ở sinh nhật bạn hai người đều uống say, Nghiêm Chỉnh Minh ngày thường là song (ăn cả nam lẫn nữ), thiên vị nam tính, hơn nữa vẫn luôn đối Hạ Lị loại hình nữ tính xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Nếu không phải say, bọn họ sẽ không có bắt đầu. Bất quá nếu đã xảy ra, Nghiêm Chỉnh Minh cũng không phải nam nhân không có trách nhiệm, đối phương đưa ra yêu cầu kết hôn, hắn không liền đồng ý.

Hắn trải qua rất nhiều người, khi niên thiếu cũng từng âm thầm thích người nào đó, trừ lần đó ra đều là theo như nhu cầu. Mà Hạ Hạo Thần, khiến cho hắn có cảm giác xa lạ nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy không phải cậu là không thể. Thiếu niên xinh đẹp, ánh mắt ỷ lại, khí chất sạch sẽ, quan trọng nhất là đối hắn không khống chế được yêu say đắm, đều làm hắn tâm động không thôi. Nhưng cậu là cháu trai Hạ Lị, hắn cũng từng do dự, do dự thật lâu. Nhưng hiện tại hắn không do dự, cho dù ích kỷ, hắn cũng muốn có được Hạ Hạo Thần! Cho dù mất đi tất cả cũng không tiếc! (Spoil: mất hết thiệt nhưng đáng giá)

Hạ Hạo Thần học 12, bận rộn việc học khó tránh khỏi mang đến một ít áp lực. Có khi cùng dượng hồ nháo đến, hôm sau ở lớp học rất khó kiên trì, luôn nhịn không được ngủ gật. Vì thế chủ nhiệm lớp đã đi tìm cậu rất nhiều lần, khuyên cậu phải hiểu được sắp xếp thời gian hợp lý, quá thức đêm đọc sách mất nhiều hơn được. Cậu trong lòng có quỷ, nghe xong chủ nhiệm lớp nói có chút áy náy. Vị lão sư này cẩn trọng nào biết đâu rằng, cậu vốn không thức đêm đọc sách, đều thức đêm cùng dượng như vậy như vậy đâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng lại bắt đầu có điểm ngứa. Mấy ngày nay cậu vì lão sư nói, đã cưỡng chế dượng không thể tới gần một mét. Vì nam nhân tới gần, cậu nhịn không được phát tao, vô tâm học tập. Cho nên đã ba bốn ngày hai người không có làʍ t̠ìиɦ, lúc này sẽ nhớ tới đại dươиɠ ѵậŧ dượng vừa nóng vừa cứng, hậu huyệt bắt đầu phát ngứa, giá như có đồ vật tiến vào chọc chọc…

Nhà dì cách trường học chỉ có mười phút, tan học không dễ dừng xe, Hạ Hạo Thần không đồng ý dượng tới đón. Lúc này cậu lại có chút hối hận quyết định này. Bởi vì cậu giống như lập tức nhìn đến dượng! Hiện tại!

Cậu nhịn không được ảo tưởng dượng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bàn tay to luôn thích đùa bỡn hai điểm trước ngực cậu, còn sẽ sắc tình mà xoa nắn nơi đó…

Ngày thường đi mười phút, lần này chỉ dùng bảy phút.

Mở cửa, dượng đã về nhà, lúc này đang ở phòng bếp nấu cơm. Hắn sẽ nấu không nhiều lắm, hương vị cũng chẳng ra gì, bất quá hắn vì Hạ Hạo Thần ăn đến khỏe mạnh dinh dưỡng, chỉ cần có thời gian đều tự mình làm.

Thấy Hạ Hạo Thần đã trở lại, hắn rót ép tốt nước trái cây vào ly, đặt ở một bên.

“Đã trở lại? Ép nước trái cây cho em, mau tới đây uống.”

Hạ Hạo Thần ném xuống cặp sách, cũng mặc kệ nước trái cây, lập tức đi qua ôm eo nam nhân.

“Dượng, hôm nay chúng ta ở nhà ăn làm được không?”

Nghiêm Chỉnh Minh hô hấp cứng lại, lập tức đã bị tiểu yêu tinh lớn mật gợi lên phản ứng, ách giọng, “Đừng nháo, chờ ăn cơm lại nói.”

Hạ Hạo Thần dán ở trên lưng hắn làm nũng, “Không, hôm nay em vẫn luôn nhớ dượng, phía dưới đều ướt……”

Lại nhịn không phải nam nhân!

Hắn nhanh chóng quyết định tắt bếp, xoay người lại bế người lên đi tới nhà ăn.

Hạ Hạo Thần thực hiện được mà cười, quấn hai chân thẳng tắp thon dài bên hông hắn, cố ý ái muội cọ xát.

Nghiêm Chỉnh Minh thấp suyễn một tiếng, hai tay to ở mông thịt cậu làm càn xoa nắn, mắng, “Tiểu tao hóa, học hư.”

Hạ Hạo Thần không chút để ý, cúi đầu tìm bờ môi của hắn, đưa đầu lưỡi mình vào miệng đối phương, chờ mυ"ŧ vào làm cậu sướиɠ đến da đầu tê dại.

Nghiêm Chỉnh Minh đưa cậu tới trên bàn cơm đè nặng, cởϊ qυầи đi học, quả nhiên theo như lời cậu đã sớm ướt, sờ soạng một tay dâʍ ŧᏂủy̠.

Dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy, tản ra khí vị da^ʍ mĩ. Khí vị này hắn thực thích, luôn gợi lên tính dục, làm côn ŧᏂịŧ vốn cứng rắn cứng thêm ba phần.

Hắn sắc mà xoa nhẹ một hồi cặp mông dâʍ đãиɠ, hút mềm lưỡi cậu trong chốc lát, cự vật nhắm ngay huyệt khẩu cọ.

“Tiểu tao hóa hôm nay ở trường học, có phải nhớ đại dươиɠ ѵậŧ dượng vô pháp học tập hay không? Có phải tưởng dượng ở trong phòng học làm em, làm đến em khóc, làm lão sư bạn học đều đến xem em có bao nhiêu tao, cái miệng nhỏ nuốt dươиɠ ѵậŧ dượng không cho đi, phải không?”

Hạ Hạo Thần ảo tưởng một màn đó, như thật sự bị người quen thuộc, lão sư bạn học vây xem cậu bị người gian da^ʍ dâʍ ɭσạи rêи ɾỉ, loại này làm dâʍ ŧᏂủy̠ ra càng nhiều, tiểu huyệt hư không chịu không nổi…

“Dượng, đừng giày vò em. Ân…… Em muốn dươиɠ ѵậŧ dượng thao em, mau thao em…… A!”

Nam nhân đã sớm chờ không kịp, lập tức đưa thú điểu cứng rắn vào miệng nhỏ mất hồn thao lộng. Một chân Hạ Hạo Thần rũ xuống đất, một chân bị dượng cao cao giơ, dưới thân mở rộng ra, nghiêng đầu là có thể xem nơi hai người giao hợp rõ ràng.

“A a a a…… Dượng nhanh lên…… Phía dưới rất ngứa……”

“Còn, còn muốn càng sâu một chút…… Ách a a a a! Chịu không nổi…… Quá sướиɠ……”

Hạ Hạo Thần bị thao chảy nước miếng, Nghiêm Chỉnh Minh không chút ghét bỏ cúi xuống hôn môi cậu đỏ bừng.

“Tiểu tao hoá thích bị thao như vậy, nếu không có dượng, có phải bất luận nam nhân nào cũng có thể thao, ân?”

“…… Mới, mới không phải, chỉ cho dượng thao em, chỉ có dượng…… Ân…… Dượng thao thật sâu a……”

Nam nhân yêu chết cậu lớn mật, hôn người thở không nổi.

Hắn khi thì chín nông một sâu, khi thì tăng tốc lao tới, không bao lâu đưa cậu lên cao trào.

“A a a a!…… Em muốn tới…… Ngô……”

Chờ cậu tiết một lần, hắn ôm người xuống bàn, hắn ngồi trên ghế, bày cậu thành tư thế khóa ngồi trên người.

Eo Hạ Hạo Thần nhỏ, hai tay hắn nắm mà lắc lư cậu trên dưới.

Hạ Hạo Thần thở một hồi, rất nhanh lại có cảm giác, tiểu kê lại lần nữa cứng lên. Cậu ở tình sự cũng không kiều nhu làm ra vẻ, muốn như thế nào liền sẽ biểu hiện ra ngoài. Lúc này khóa ngồi dượng có thể vào rất sâu. Cậu tìm được tiết tấu, nhắm mắt lại hưởng thụ vặn vẹo vòng eo, cuồng loạn run rẩy mông thịt đô đô, phun ra nuốt vào cự bổng dượng dựng thẳng lên. Thẳng đến lúc này, quần áo nam nhân không thoát, chỉ kéo ra dây kéo quần, thả ra khí cụ. Hạ Hạo Thần tự cởi, thân trên còn mặc áo sơmi đồng phục.

Cậu ở trên người Nghiêm Chỉnh Minh cuồng loạn xoắn, càn rỡ lên xuống. Nhục bổng một lần một lần cắm đến chỗ cậu sướиɠ nhất, dượng còn hết sức chuyên chú ngậm đầṳ ѵú cậu hút rung động, làm cậu nhịn không được lớn tiếng rêи ɾỉ.

“…… Quá sướиɠ…… Phải bị thao chết…… A a……”

“Đừng, đừng hút, đầṳ ѵú, đầṳ ѵú…… Bị hút phá……”

Rêи ɾỉ, cậu không đình chỉ động tác lên xuống. Chờ cậu mệt mỏi, dượng tiếp tục từ dưới lên trên thao lộng.

Hai người làʍ t̠ìиɦ hơn một giờ, Nghiêm Chỉnh Minh mới bắn trong cơ thể cậu.

Phóng thích xong hai người ôm nhau nghỉ ngơi, Hạ Hạo Thần đột nhiên nói, “… Ngày mai, dì trở về sao?”

Thời gian qua nhanh, một tháng liền qua. Ngày mai là ngày Hạ Lị về.

Nghiêm Chỉnh Minh biết cậu đang lo lắng cái gì, đành phải ôm chặt người trong ngực.

“Em yên tâm, dượng nhất định sẽ nghĩ cách.”

Hạ Hạo Thần không nói nữa, chỉ hung hăng cắn tai hắn một chút, làm bộ không có việc gì, “Em mới không có lo lắng, em đói bụng, muốn ăn cơm.”

Vì thế hắn lại ôm người đi tắm rửa, ở trong phòng tắm hai người lại khống chế không được tới một phát.

Hai người đều có chút cố tình phóng túng, bởi vì bọn họ đều biết, Hạ Lị về, rất nhiều chuyện trở nên thực phức tạp.