Chương 17: Kết thúc

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trên giường lớn, một thiếu niên da trắng nõn ghé vào đệm mềm mại, hạ eo mảnh khảnh vòng, cái mông cao cao chu lên, một bàn tay nhét ở trong miệng cắn, một tay khác lại nắm chặt chăn dưới thân, như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi mà vô lực.

Tay to rắn chắc tách ra cánh mông xinh xắn, một nam nhân trần trụi thân hình cường kiện mật sắc, liếʍ kẽ mông sâu thẳm.

Huyệt khẩu đỏ tươi thực mẫn cảm, Hạ Hạo Thần có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một lần liếʍ láp Nghiêm Chỉnh Minh. Đầu lưỡi linh hoạt, tấc tấc liếʍ qua mỗi một nếp uốn, nước bọt và da^ʍ thuỷ Hạ Hạo Thần hoà nhau, ướŧ áŧ một mảnh. Nam nhân như đang ăn mỹ vị, đầu lưỡi vói vào lỗ nhỏ đâm chọc.

Đầu lưỡi không bằng ngón tay và dươиɠ ѵậŧ, tiến không đến chỗ sâu, nhưng Hạ Hạo Thần không chỉ có thể chất mẫn cảm, vị trí tuyến tiền liệt cũng so người bình thường nông một chút, cho nên hắn không cần tốn quá nhiều thời gian, dễ dàng là có thể đưa cậu lên cao trào.

Hạ Hạo Thần mơ hồ, ở nhà cậu không cần kiềm chế, tận tình lớn tiếng rêи ɾỉ.

“A a a…… Đầu lưỡi thật là lợi hại, thật thoải mái…… Còn muốn lại liếʍ nơi đó……”

Cậu không tự chủ được càng thêm nâng mông, tay bắt lấy khăn trải giường đã buông ra, duỗi lại giúp nam nhân xâm phạm mông mình.

“Tiểu tao hóa, tao như vậy, có muốn đại dươиɠ ѵậŧ thao em?”

Hạ Hạo Thần tuy rất muốn đại điểu thao đến nơi càng sâu ngăn ngứa, nhưng đầu lưỡi làm cậu cũng rất sướиɠ, rầm rì cầu hắn:

“…… Muốn đại dươиɠ ѵậŧ…… Nhưng đầu lưỡi cũng thật thoải mái, dượng…… Nhanh lên liếʍ em……”

Cậu bất mãn nam nhân dừng lại động tác, cư nhiên bắt lấy đầu tóc hắn ép vào mông mình.

Nghiêm Chỉnh Minh bị cậu làn tức giận cười, tiếp tục liếʍ trong chốc lát, nhìn cậu kêu đến giây tiếp theo phải ngất xỉu. Biết tối nay cậu đã bắn quá nhiều lần, không thể lại cho cậu bắn, hắn dừng lại đánh mông cậu.

“Tiểu không lương tâm, chỉ lo mình sảng khoái, đều mặc kệ lão công chết sống phải không.”

Mông trắng nõn không bao lâu đã nổi lên mấy chưởng ấn, nhìn đáng sợ, kỳ thật không dùng bao nhiêu lực. Hạ Hạo Thần vốn thể chất đặc biệt, một chút vết thương nhỏ đều lưu dấu vết thật lâu. Nhưng nam nhân không chỉ không liếʍ, còn đánh mông, cậu lập tức ủy khuất, một phen kéo chăn bên cạnh bọc mình lại.

Nghiêm Chỉnh Minh biết cậu tiếng sấm to hạt mưa nhỏ (phát ra âm thanhnức nở nhưng không khóc), cũng không buông tha, đào người từ trong chăn ra tới, một lần nữa ôm vào ngực, dùng sức ấn mông cậu trên đùi mình, lại bạch bạch bạch mấy cái bàn tay.

Hạ Hạo Thần thở phì phì bò về phía trước, lại bị kéo trở về, có vài phần tức giận. Tuy nam nhân đánh mông cậu cũng sướиɠ một chút, nhưng cậu cảm giác mình không được tôn trọng!

“Không được đánh em!”

Trong giọng nói đã mang theo khóc nức nở, vừa rồi đã kêu đến có chút ách, làm người vừa nghe liền đau lòng vạn phần.

“Lão công đánh em thật sao? Đừng náo loạn, mau tới đây, dươиɠ ѵậŧ lão công nhớ em, sờ sờ.”

“Không cho thao! Anh hung em! Anh biến ngô ngô ngô……”

Nghiêm Chỉnh Minh không cãi cọ với cậu, trực tiếp hôn lấp miệng cậu kín mít, Hạ Hạo Thần bị hôn mềm, cũng đã quên tức giận, treo trên cổ hắn, say mê hưởng thụ, còn chủ động duỗi đầu lưỡi nhỏ vào miệng hắn dây dưa.

Tao huyệt đã sớm chuẩn bị tốt bị thao, mềm mụp ướŧ áŧ khuếch trương cũng không cần. Nghiêm Chỉnh Minh vừa hôn vừa đẩy nam căn nộ trướng chậm rãi đi vào.

Nhục bổng thô to đã cương cứng, cán phun trương gân xanh đều có thể cảm nhận được, khi nguyên cây cắm vào, hai người đều rêи ɾỉ.

Đêm nay Hạ Hạo Thần đã bắn vài lần, nhưng hắn ở rạp chiếu phim bắn một lần, lúc này mới vừa bắt đầu đâu. Lúc trước hắn nhờ vào đinh lực siêu cường nhẫn nại, lấy lòng tiểu ái nhân, lúc này nhịn không nổi!

Cắm xuống, hắn bắt đầu đại mạnh mẽ thao lộng!

Hạ Hạo Thần nằm trên giường, hai chân mở lớn bị Nghiêm Chỉnh Minh khiêng, bày thành hình chữ V, hắn quỳ gối giữa hai chân cậu tàn nhẫn thao. Cúc hoa liếʍ mυ"ŧ cự vật phun ra dâʍ ŧᏂủy̠. Tư thế này cậu có thể tinh tường nhìn cự long đâm chọc giữa đùi mình. Côn ŧᏂịŧ cậu vì bắn quá quá nhiều lần đã không đứng lên, nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn vọt tới như nước, nó run rẩy dựng lên.

Nghiêm Chỉnh Minh cười loát động tiểu kê, Hạ Hạo Thần cảm thấy mình muốn co rút, toàn bộ bàn chân dùng sức cuộn tròn lên.

“Ô ô ô…… Em muốn bắn……”

Hắn nghe xong, cúi xuống hút tiểu đậu trước ngực cậu, một bàn tay ác ý bóp hệ rễ, không cho cậu bắn.

“Hiện tại không được bắn, nhịn một chút, cùng lão công bắn, ân?”

“Không cần…… Em muốn bắn…… Cầu anh……”

Hạ Hạo Thần sắp bị kɧoáı ©ảʍ bức điên rồi!

Nam nhân như máy đóng cọc, eo công cẩu không mệt, thao sâu hơn, nhiều lần hung hăng cọ điểm mẫn cảm. Hơn nữa hắn còn giống như muốn từ bộ ngực cậu hút ra sữa dùng sức hút đầṳ ѵú, làm đầṳ ѵú cậu đau lại sướиɠ. Kɧoáı ©ảʍ đồng loạt đánh úp lại, cậu chịu không nổi trực tiếp khóc.

Nghiêm Chỉnh Minh ôn nhu mà hôn rớt nước mắt, vẫn không đồng ý cho cậu bắn.

“Ngoan, đừng khóc bảo bối nhi, một lát thì tốt rồi.”

Nam nhân nói chuyện trên giường quả nhiên mười câu có chín câu là gạt người. Hạ Hạo Thần trong lòng biết, nam nhân nơi nào “một chút”, cậu chỉ phải tiếp tục khóc cầu.

“A…… A a…… Lão công, lão công tốt…… Cầu xin anh, em thật sự chịu không nổi…… Ô ô ô, em muốn bắn…… Cho em bắn…… A a a……”

Tối đó, cậu hảo ca ca hảo lão công, nam nhân cũng không buông tha, thẳng đến hắn ở kia nhục huyệt bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, mới buông ra, rốt cuộc cho tiết.

Hạ Hạo Thần như từ trong nước vớt ra, đầy người mồ hôi. Cậu mệt không muốn nhúc nhích, lười nhác oa trong ngực nam nhân, nhìn tắm rửa cho mình, mặc áo ngủ, thay đổi khăn trải giường, mới nhét cậu vào ổ chăn mềm mại.

Cậu nằm lòng hắn, cảm giác đó là toàn bộ thế giới của mình, làm cậu an tâm, thỏa mãn.

Nam nhân tắt đèn đầu giường, cũng nằm xuống, ôm chặt cậu, rơi xuống một hôn trên trán.

“Anh yêu em.”

Những lời này mỗi ngày trước khi ngủ hắn đều sẽ đối hắn nói một lần, mỗi lần nghe được cậu đều nhịn không được rung động.

Bọn họ từ một sai lầm bắt đầu, vẫn có được kết cục làm người hài lòng.

Cậu và nam nhân, đã trải qua không ít khó khăn suy sụp, nhưng ai cũng không nói ra muốn từ bỏ.

Nếu một trong bọn họ thiếu một chút dũng khí, hạnh phúc hôm nay không khả năng sẽ có.

Nghĩ đến đây, Hạ Hạo Thần khẽ cười, tiến lên nhẹ nhàng mổ môi nam nhân.

“Em cũng yêu anh.”

End