Chương 16: Rạp chiếu phim+ tàu điện ngầm

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nghiêm Chỉnh Minh không nhịn, bắt lấy tóc cậu đưa dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong miệng.

Hạ Hạo Thần sẽ không phản kháng, tuy khẩu giao không thoải mái, nhưng trừ bỏ mang kɧoáı ©ảʍ tâm lý, cậu cũng thực thích nhìn nam nhân vì cậu phục vụ mà say mê. Cho nên cậu thuận theo mở ra khoang miệng, chịu đựng buồn nôn.

Nghiêm Chỉnh Minh thô giọng, muốn lập tức lột sạch cậu thao đến tiểu, nhưng hắn còn giữ một tia lý trí, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Chỗ bọn họ ngồi vốn là góc chết, bộ phim này không nổi suất ghế rất thấp, nhưng cũng không phải hoàn toàn an toàn.

Hắn tùy tiện nhìn, phát hiện bọn họ không phải một đôi tình nhân duy nhất ngo ngoe rục rịch kìm nén không được.

Bên trái cách đó không xa có một đôi nam nữ hôn nhau.

Hạ Hạo Thần lấy lòng âu yếm nam nhân, cảm thụ được hắn dưới mình lấy lòng hạ càng lớn, càng cứng. Thân thể cảm giác cũng càng thêm mãnh liệt, cậu thấy thẹn phát hiện miệng nhỏ đã bắt đầu co rút lại, qυầи ɭóŧ ẩm ướt, đại khái là chảy nước… Cậu suy nghĩ nơi đó, yên lặng phỏng đoán: Nơi đó hẳn là giống miệng cá đi…

Cậu phun ra, dùng tay loát động. Đứng lên ngồi trên người hắn.

Nghiêm Chỉnh Minh kéo người vào ngực, tay to vói vào quần cậu, sắc tình xoa nắn hai mông thịt trắng nõn đầy đặn.

“Ưm… Có thể bị người phát hiện không?”

“Vậy bảo bối phải kiên nhẫn một chút, không cần phát ra âm thanh quá lớn, bằng không ngày mai lên báo, mọi người đều sẽ biết em ở rạp chiếu phim bị nam nhân thao khóc…”

“Vậy, vậy anh nhẹ một chút……”

Ngón tay hắn treo ở kẽ mông, thường thường dùng đầu ngón tay chọc lỗ nhỏ, không đi vào.

“Vậy em cầu xin anh.”

“Anh!”

Hạ Hạo Thần rất muốn có cốt khí bảo trì cao lãnh, nhưng lúc này càng muốn nam nhân có thể dứt khoát cắm vào, không cần lại tra tấn mình. Vì thế cậu mềm giọng, chủ động liếʍ hôn hắn, hàm hồ:

“Phía dưới rất ngứa, cầu lão công cho em, muốn…… Lão công……”

Nghiêm Chỉnh Minh vừa lòng, đưa ngón tay đưa vào động mặc kệ thao bao nhiêu lần đều vẫn chặt chẽ như cũ.

“Bảo bối nhi thật tao, phía dưới hồng thủy tràn lan, như thế nào so nữ nhân còn sẽ chảy nước, ân?”

Hạ Hạo Thần có chút thẹn thùng, dùng miệng mình ngăn chặn hắn:

“Anh…… Anh không được nói nữa, chờ lát nữa bị nghe thấy được…… Ngô……”

Hơi chút khuếch trương một chút, hắn gấp không chờ nổi cắm vào huyệt khẩu.

Bọn họ đã từng ở nơi công cộng hôn hôn sờ sờ, bất quá trực tiếp như vậy là lần đầu tiên. Trách không được có nhiều người thích mua vé đến rạp chiếu phim làm chuyện này, thật sự là kí©h thí©ɧ rất cường liệt. Phim chiếu cái gì đã không quan trọng, lúc này chỉ cảm thấy mình mới là vai chính, ngoài màn ảnh có thật nhiều con mắt nhìn bọn họ.

Hạ Hạo Thần sợ bị người phát hiện, gắt gao cắn miệng, không cho tiếng rêи ɾỉ lộ ra. Nghiêm Chỉnh Minh sợ cậu cắn hư mình, để cậu cắn bả vai hắn, Hạ Hạo Thần cũng không khách khí, dùng sức ngậm vai hắn mới có thể thừa nhận kɧoáı ©ảʍ vọt tới từng đợt.

Hôm nay đồ vật như phá lệ nóng, phá lệ cứng.

Chỗ ngồi ở rạp chiếu phim không phương tiện kịch liệt động tác, bởi vậy hôm nay tính ái không chỉ có kí©h thí©ɧ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, còn có triền miên so ngày xưa càng thêm ôn nhu lưu luyến. Ở nam nhân thong thả lại hữu lực đỉnh lộng, Hạ Hạo Thần cảm giác bay lên đám mây, khóe mắt cũng không khỏi ướŧ áŧ.

Phim chiếu bao lâu, Nghiêm Chỉnh Minh thao cậu bấy lâu. Tính ái ôn nhu hậu quả chính là, hắn so bình thường còn kéo dài, thời gian dài vô pháp phàn đến đỉnh quả nhiên toan trướng, làm Hạ Hạo Thần bắn không ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

Thẳng đến hết phim Nghiêm Chỉnh Minh giúp người trong ngực khóc đỏ mắt sửa sang lại quần áo, lau khô mặc tốt quần, cậu còn chân mềm đi không được.

Này quả thực không chút nào khoa trương, thời gian dài bị thao lộng, lúc này chân Hạ Hạo Thần không giống của mình, ngăn không được run rẩy, không nghe sai sử.

Nghiêm Chỉnh Minh rất muốn trực tiếp ôm cậu về nhà, nhưng Hạ Hạo Thần biệt nữu, một hai phải tự đi, ngại bị ôm quá mất mặt, vì thế hắn lại đành phải nghe tiểu tổ tông, nửa ôm, dùng cánh tay đỡ cậu.

Đi đến tàu điện ngầm, Hạ Hạo Thần mới hối hận không nghe nam nhân, bởi vì theo đi lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở huyệt bị đè ép ra tới, theo đùi lưu lại. Cậu rõ ràng cảm nhận được chất lỏng chảy qua, không khỏi khẩn trương kẹp huyệt, vẫn không thể ngăn chặn.

Nếu lúc này có người nhìn kỹ quần cậu, đại khái sẽ phát hiện vết nước khả nghi.

Từ khi ngồi tàu điện ngầm về nhà, đại khái hơn nửa tiếng, bên này người nhiều, tàu điện ngầm cũng đặc biệt chen chúc, chỉ có thể đứng. Ngày thường cũng thế, nghe nhạc chơi Weibo, rất nhanh đã tới nhà, nhưng hôm nay bởi hậu huyệt khác thường, cậu luôn mất tự nhiên. Vì thế sau khi lên tàu điện ngầm, cậu khẽ nói bên tai nam nhân:

“Làm sao bây giờ…… Mặt sau, mặt sau toàn bộ chảy ra……”

Tâm tình hắn tốt lắm cười hai tiếng, có chuyện gì là so tiểu tao huyệt lão bà chứa đồ vật mình càng làm nam nhân có thỏa mãn sao!?

Hắn sợ người khác đè ép Hạ Hạo Thần, vòng cậu đến ngực che chở, nghe được cậu nói như vậy, còn có tâm tình đùa giỡn:

“Vậy bảo bối nhi phải dùng sức kẹp lấy, bằng không đợi lát nữa người khác phát hiện, người không biết còn tưởng rằng em tiểu trong quần đâu.”

Hạ Hạo Thần đối hắn thái độ nói chuyện rất bất mãn, hung hăng nhéo hắn một phen.

“Đều tại anh!”

Thấy tiểu bảo bối nhi tức giận, Nghiêm Chỉnh Minh lại vội vàng dỗ, “Không tức giận, em dựa vào anh giả bệnh, anh có biện pháp.”

Hạ Hạo Thần hoài nghi nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, giả bộ không tinh thần.

Quả nhiên không bao lâu, tới rồi một trạm xe, người xuống hơn phân nửa, người trước mặt bọn họ cũng xuống xe, dư ra một vị trí. Nghiêm Chỉnh Minh mang theo người đi qua, hắn ngồi xuống, kéo cậu ngồi trên đùi, cởϊ áσ khoác cởi ra che cậu.

Có một ít hành khách đều kinh ngạc nhìn bọn họ, Hạ Hạo Thần đơn giản làm bộ ngủ, dựa đầu vào ngực hắn nhắm hai mắt lại, không để ý tới.

Cậu xác thật có chút mệt mỏi, định ngủ một chút.

Nhưng cái tay vói vào quần áo làm ý định cậu ngâm nước nóng…

Hạ Hạo Thần không dám trợn mắt, trộm mắng hắn:

“Anh làm gì!? Ngươi điên rồi sao!”

Quần áo che đậy thấy không rõ động tác, hắn không kiêng nể gì mà sờ lên tiểu đậu trước ngực cậu, nhẹ nhàng xoa lộng.

“Thoải mái sao?”

Hạ Hạo Thần hô hấp thô nặng, không dám phát ra một chút âm thanh, chỉ là vùi đầu ở cổ hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, trả thù.

Liếʍ láp như mèo con, lập tức làm nam nhân cứng!

Cảm nhận được đồ vật cứng cứng đỉnh trên mông, Hạ Hạo Thần trong lòng thầm mắng tự lấy đá nện vào chân!

Nghiêm Chỉnh Minh chỉnh vị trí một chút, kéo tay cậu ấn ở đũng quần mình, cự pháo bắn ra, sinh long hoạt hổ.

Hạ Hạo Thần cảm thấy nam nhân điên rồi, cậu không dám động, chỉ ở bên tai hắn cầu xin:

“Đừng như vậy, chúng ta về nhà được không…… Cầu xin anh…… A…… Dượng……”

Cậu không nói dượng còn tốt, Nghiêm Chỉnh Minh cũng định theo cậu, nhưng cậu kêu dượng, hắn liền vô pháp áp chế du͙© vọиɠ.

“Bảo bối nhi ngoan, không có việc gì. Nhìn không thấy.”

Lại đến trạm, người xuống một nửa, xe càng thêm trống trải, Hạ Hạo Thần cũng không sợ như vừa rồi, bên người có một người ngồi, cách rất gần.

Hiện tại bên người không ai, cậu cũng chậm rãi bắt đầu động tác.

Nghiêm Chỉnh Minh cởϊ qυầи cậu ra một chút, xắm ngón tay vào quấy loạn.

“Bảo bối nhi không nói dối, vừa rồi bắn vào toàn bộ đều chảy ra đâu, dính dính.”

Kí©h thí©ɧ này mãnh liệt hơn ở rạp chiếu phim. Lúc nãy không chỉ có cách người khác có khoảng cách nhất định, còn có tối tăm che đậy… Hiện tại trong xe sáng trưng, cách đó không xa có người khác ngồi, mà cậu ở chỗ này bị nam nhân dùng ngón tay cắm tiểu huyệt. Tiểu huyệt càng ngày càng ngứa, cũng càng ngày càng không thỏa mãn với ngón tay.

Bất chấp giả bệnh, cậu gấp đến độ leo lên vai nam nhân:

“Làm sao bây giờ…… Lại muốn rồi, thật ngứa……”

Nghiêm Chỉnh Minh nhìn thoáng qua số trạm, an ủi:

“Nhịn một chút, còn năm trạm chúng ta mới tới nhà.”

Có lẽ vài người nghe thấy được cái gì, thường thường liếc mắt bọn họ một cái. Ánh mắt có khinh thường chán ghét, cũng có tò mò hưng phấn.

Hắn ôm người càng chặt, không cho cậu thấy ánh mắt người khác, tay cũng không đình chỉ động tác. Nếu nhiều ít đã bị phát hiện, hắn động tác thậm chí còn lớn.

Tiểu huyệt lửa nóng cơ khát phun ra nuốt vào ngón tay, hắn biết Hạ Hạo Thần sẽ không thỏa mãn một ngón tay, nhưng lúc này thời gian không cho phép, hắn chỉ có thể dùng ngón tay trước thỏa mãn cậu một lần.

Vì thế hắn tìm được tuyến tiền liệt, nghiền áp cọ xát. Eo Hạ Hạo Thần nhất thời liền mềm, mông không tự giác đong đưa. Một cao trung sinh cách đó không xa trang chú ý bên này thật lâu, lúc này mặt đỏ, tàu điện ngầm vừa đến trạm, bỏ chạy xuống xe.

“A a a…… Dượng, dừng lại…… Chịu không nổi……”

“Không…… A…… Lại, lại muốn tiết……”

Dưới nam nhân không chút gián đoạn liên tục kí©h thí©ɧ, Hạ Hạo Thần rất nhanh đã tiết, quần áo hai người đều bị làm ướt. Cả người cậu thoát lực, dựa vào ngực hắn thở dốc.

Nghiêm Chỉnh Minh nhịn du͙© vọиɠ sắp nổ mạnh, sửa sang quần áo cậu, tàu điện ngầm vừa đến trạm, hắn liền dưới ánh mắt mọi người, mặt không đổi sắc chặn ngang ôm người vào ngực đi ra ngoài.