Chương 14: Phát sinh

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Cổ nhân nói vui quá hóa buồn, xác thật có vài phần đạo lý.

Hạ Hạo Thần và Nghiêm Chỉnh Minh ở trấn nhỏ chơi mấy ngày, ngày tháng thần tiên vô ưu vô lự.

Không nghĩ tới, trên đời cư nhiên còn có chuyện cẩu huyết như vậy!

Một ngày cuối cùng ở trấn nhỏ, Hạ Hạo Thần muốn mua một ít hàng mỹ nghệ về trang trí nhà bọn họ, lôi kéo Nghiêm Chỉnh Minh vào tiệm, không nghĩ tới vừa quay đầu liền gặp Hạ Lị nói là du lịch ở nước ngoài!

Hạ Hạo Thần lúc ấy còn cùng hắn nắm tay, không chú ý tới Hạ Lị đứng ở cửa.

Thẳng đến Nghiêm Chỉnh Minh nắm chặt tay cậu, giật giật.

Cậu muốn Nghiêm Chỉnh Minh làm sao vậy, vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Lị vẻ mặt khϊếp sợ nhìn bọn nắm tay.

Hạ Hạo Thần hoảng sợ, theo bản năng muốn rút ra, nhưng Nghiêm Chỉnh Minh kiên định lôi kéo cậu, không có ý buông tay lảng tránh.

Cậu nghĩ, cậu và dượng như vậy quan hệ, sớm hay muộn cũng có một ngày giấu không được. Phát hiện sớm một chút cũng tốt, không cần khổ tâm che giấu.

Nghĩ vậy, trong lòng sinh ra nhẹ nhàng trút được gánh nặng, nắm tay hắn, cậu lấy hết can đảm, thấp giọng hô một tiếng dì.

Hạ Lị cảm xúc kích động đi lên tới trực tiếp cho cậu một bạt tai, “Cư nhiên là ngươi!? Các ngươi thế nhưng…… Cũng dám! Các ngươi có ghê tởm hay không!”

Nghiêm Chỉnh Minh nhanh nhẹn kéo cậu ra phía sau, nhìn thẳng Hạ Lị: “Ngươi có nói cái gì, chúng ta có thể tìm một chỗ hảo hảo nói.”

“Hảo hảo nói? Cùng các ngươi hảo hảo nói! Các ngươi không chê mất mặt ta còn ngại mất mặt đâu!”

Hạ Hạo Thần cắn môi không dám ra tiếng, trên mặt nóng rát, trong lòng cũng rất nan kham.

Đã có rất nhiều người vây lại đây nhìn, thậm chí còn có người muôn lấy di động chụp. Nghiêm Chỉnh Minh cũng chú ý tới, hắn không để ý tới Hạ Lị, bảo hộ Hạ Hạo Thần trong ngực, mang theo người rời đi.

Trở về khách sạn.

Hạ Lị không theo kịp.

Nhưng ai cũng biết, điểm bùng nổ lớn nhất sắp tới.

Trở lại khách sạn, ai cũng không nói gì. Hạ Hạo Thần trong lòng thấp thỏm, không biết nên nói cái gì, Nghiêm Chỉnh Minh không nghĩ lại tăng thêm áp lực, làm bộ không có chuyện gì.

Tối đó Hạ Hạo Thần ở trên giường lăn qua lộn lại, sau nửa đêm mới ngủ.

Trước khi ngủ, cậu nỉ non “Dượng, chúng ta phải luôn ở bên nhau……”

Nghiêm Chỉnh Minh không buồn ngủ, gắt gao ôm cậu vào ngực, mặc dù không phải tư thế thoải mái, hắn cũng không muốn buông tay.

Hắn chỉ cần Hạ Hạo Thần quyết tâm, cái gì cũng sẽ không sợ.

Về nhà, quả nhiên, ba mẹ Hạ điện thoại như nắm chuẩn thời gian lại đây.

Hạ Hạo Thần không có cách nào, chỉ phải căng da đầu đánh lên tinh thần đi gặp cha mẹ.

Trường hợp này, không phải lúc Nghiêm Chỉnh Minh lộ diện, huống chi nhà hắn bên kia đều đã biết, cũng có một đống chuyện muốn ứng phó.

Vẫn như cũ là nơi lần trước người một nhà gặp mặt thương lượng chỗ Hạ Hạo Thần ở.

Be mẹ Hạ vừa thấy mặt liền bắt đầu ầm ĩ.

“Con trai ngoan của tôi bị vương bát đản làm hại, em rể cô là loại người gì!”

“Lúc này mới biết là con ông? Trong mắt ông chỉ có hồ ly tinh, nơi nào quan tâm nó! Lúc này tới trách nhà chúng ta, ông có xấu hổ hay không!”

“Sao tôi không biết đó là con tôi! Nếu không phải cô quản không tốt, nó sẽ như vậy, biếи ŧɦái như vậy sao!?”

“Được, xem như tôi nghe hiểu, hôm nay ông tới hưng sư vấn tội đúng không, có phải ông không muốn đứa con trai này, dù sao trong bụng hồ ly tinh kia còn hoài một đứa đâu, ông nói đi! Không phải ông có ý này!”

……

……

Hạ Hạo Thần ở một bên trầm mặc, tay nắm chặt thành nắm đấm, không thể bỏ qua khắc khẩu như nhiều năm trước, cậu không thể nhịn được nữa dùng sức đập bàn.

“Có thể đừng ầm ĩ hay không!”

“Mày câm miệng! Tiểu tử thúi lão tử còn chưa giáo huấn đâu! Làm ra chuyện ghê tởm như vậy, mặt lão tử đều bị mày ném xong rồi!”

Hạ Hạo Thần cười khổ một tiếng.

“Tôi và… Nghiêm Chỉnh Minh là nghiêm túc, mặc kệ hai người nói cái gì, tôi sẽ không rời đi hắn. Dù sao các người coi như không có đứa con trai này nhiều năm như vậy, hiện tại như cũ có thể coi như không sinh tôi đứa con trai này, tôi đã quen, sẽ không để ý.”

Ba Hạ nghe xong sôi máu, giận dữ bỏ đi, chỉ để lại hai mẹ con đối diện không nói gì.

Giờ phút này tâm tình phức tạp nhất hẳn là mẹ Hạ. Nàng biết rõ làm một người mẹ, nàng không xứng, nhiều năm như vậy thẹn với nhi tử, nhưng con trai và dượng trước ở bên nhau, lại làm nàng cảm thấy có lỗi với em gái. Hôn nhân không hạnh phúc làm nàng táo bạo dễ giận, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân. Trong lòng nàng tức giận lại tự trách, thậm chí hối hận áy náy.

Trách cứ nàng nói không nên lời, tha thứ nàng càng nói không nên lời, không khí giằng co ở nơi đó.

Thời gian trôi qua thật lâu thật lâu, nàng mới chỉnh tóc mai đứng lên ra ngoài.

Hạ Hạo Thần theo sau, thấp giọng kêu một tiếng mẹ.

“Đừng đi theo ta.”

Hạ Hạo Thần khổ sở, nhìn mẹ cậu từng bước đi ra, đón xe rời đi, trong lòng không khỏi nghĩ, quả nhiên không cần cậu sao.

Về đến nhà, Nghiêm Chỉnh Minh chưa trở về. Hạ Hạo Thần cơm cũng không ăn, ngồi ở sô pha chờ hắn. Chờ đến nửa đêm, cửa mới vang lên.

Một ngày không gặp, nam nhân cư nhiên lôi thôi.

Hạ Hạo Thần đang muốn mở miệng hỏi cái gì, nam nhân một phen ôm chặt cậu.

“Làm sao vậy? Rất khó giải quyết sao?”

Nghiêm Chỉnh Minh trầm mặc lắc đầu, hồi lâu mới ách giọng nói hỏi.

“Nguyện vọng em điền F đại, dượng và cùng nhau đi, được không?”

F đại không ở tỉnh này, vốn dĩ Hạ Hạo Thần còn do dự rời nhà hơi xa, không nghĩ cách nam nhân quá xa, cậu đã sớm quyết định không điền F đại.

“Làm sao vậy? Đột nhiên nói cái này…”

“Đi nơi nào, không có người nhận thức chúng ta, chúng ta một lần nữa bắt đầu, có nhà của mình, quang minh chính đại mà sinh hoạt, thế nào?”

Nghe hắn miêu tả, Hạ Hạo Thần cầm lòng không đậu cong lên khóe miệng, một ngày lo lắng sầu lo, mặt trái cảm xúc, toàn bộ biến mất không thấy.

Cậu ôm chặt nam nhân.

Kiên định.

“Được. Chúng ta cùng đi.”