Chương 13: Đi du lịch ở cửa sổ nữ trang play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 13 Đi du lịch ở cửa sổ nữ trang play kêu lão công

Thời gian qua nhanh, tháng sáu nóng bức, Hạ Hạo Thần kết thúc thi đại học.

Tự cậu đánh giá thi được.

Ba mẹ Hạ chủ động đưa ra muốn cậu đi ra ngoài chơi một chút, nhưng cuối cùng ai cũng không có thời gian, chỉ là từng người cho con tiền, kêu cậu tìm muốn bạn học cùng nhau đi ra ngoài giải khuây.

Hạ Hạo Thần nghe nói dì chạy ra nước ngoài chơi, trong lòng không biết có cảm nhận gì, giống như có điểm nhẹ nhàng, giống như có điểm áy náy…

Nhưng còn Nghiêm Chỉnh Minh tăng ca thêm vài ngày, cuối cùng dành ra kỳ nghỉ một tuần, tính toán mang tiểu ái nhân đi du lịch.

Hạ Hạo Thần thực chờ mong, đây là lần đầu tiên cậu và dượng cùng nhau đi ra ngoài chơi, hơn nữa sinh nhật dượng cũng vừa vặn sắp tới, bọn họ còn có thể cùng nhau qua sinh nhật.

Bởi vì thời gian không phải quá nhiều, hai người tới cổ trấn rất nổi danh không xa.

Kỳ thật đầu năm nay cổ trấn có quá nhiều đồ vật hiện đại, không có lạc thú. Nhưng lúc trước Hạ Hạo Thần nhìn bạn nữ chụp ảnh, cảm thấy nơi đó vẫn rất đẹp, luôn muốn đi cũng không thành, lần này có cơ hội nhất định phải đi xem.

Nghiêm Chỉnh Minh đối mấy thứ này xin miễn thứ cho kẻ bất tài*, hắn vốn không để bụng đi nơi nào, đương nhiên hết thảy đều nghe Hạ Hạo Thần.

(*Biểu thị chối từ làm một chuyện nào đó một cách khách khí.)

Hai người tới cổ trấn, tuy nhiều người, nhưng nhìn qua còn rất thú vị. Hạ Hạo Thần hưng phấn dừng không được, nhìn trái nhìn phải, trên đường đã ăn một đường đồ ăn vặt.

Khách sạn đặt trước hoàn cảnh thực không tồi, là nhà cũ chân chính cải tạo, cổ kính, ven sông. Nơi này cách mấy phố ăn vặt phố rất gần, nhưng an tĩnh ngoài ý muốn. Phòng ở chỉ có hai tầng, phòng cho khách tầng hai mở cửa sổ ra là có thể trông thấy các con sông uốn lượn.

Hai người vào ở, dẫm lên cầu thang gỗ kẽo kẹt vào phòng.

Sắc trời có chút tối, chợ đêm bên ngoài bắt đầu náo nhiệt. Sau khi nghỉ ngơi hai người chuẩn bị đi ra cửa.

Vừa ra đến trước cửa, Hạ Hạo Thần đột nhiên chụp trán, “A!”

“Làm sao vậy?”

“Chờ một chút, em đi đổi quần áo!”

“Đổi cái gì quần áo, này thân không phải được rồi sao?”

Hạ Hạo Thần mặt đỏ hồng chạy đi, lấy đồ vọt vào phòng vệ sinh.

“Anh thật phiền, chờ em là được!”

Nghiêm Chỉnh Minh chỉ có thể nhận mệnh mà chờ, đứng trong chốc lát, hắn lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng chuẩn bị bật lửa, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Vừa thấy Hạ Hạo Thần, thuốc lá trong miệng hắn còn không sắp rớt xuống đất.

“…… Em……”

“Đẹp sao?”

Chỉ thấy thân trên cậu mặc áo sơmi màu trắng, hạ thân mặc váy dài màu lam nhạt, thậm chí mang theo tóc giả đen dài. Tuy vóc dáng cậu cao, nhưng thân hình thon gầy, ngũ quan tinh xảo, đội tóc giả mặc như vậy, căn bản không cần hoá trang, khó phân nam nữ.

Nghiêm Chỉnh Minh ách giọng, “… Đẹp.”

Hắn không khống chế được lập tức đi qua ấn người trên cửa gỗ hôn. Hạ Hạo Thần thuận theo ôm cổ đáp lại hắn, hôn xong, mới thở hổn hển hỏi hắn, “Quà sinh nhật, anh thích sao?”

Nghiêm Chỉnh Minh cởi ra cổ áo sơmi cậu, hôn xương quai xanh.

“Thích, thích cực kỳ…… Ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài đi.”

Hạ Hạo Thần cười đẩy hắn, “Không được, em đói bụng, muốn ăn cái gì.”

“Chờ chúng ta trở về… Anh muốn thế nào đều có thể.”

Nam nhân đành phải ngoan ngoãn nhịn xuống du͙© vọиɠ, lôi kéo cậu ra cửa. Lão bản không ở, Hạ Hạo Thần thoải mái hào phóng từ trong đi ra ngoài.

Cậu nắm tay Nghiêm Chỉnh Minh, nội tâm kí©h thí©ɧ lại sợ hãi, càng có rất nhiều ngọt ngào. Giờ phút này bọn họ thật sự có thể không hề cố kỵ, chính đại quang minh yêu đương ở trước mặt mọi người.

Đi ngang qua nhiều ít sẽ có người nhìn, bất quá không phải phát hiện cậu là nam, mà là đều cảm thấy cô gái này vóc dáng rất cao.

“Dượng, hiện tại em thật hạnh phúc…”

Nghiêm Chỉnh Minh lôi kéo tay cậu cười, một tay gõ đầu cậu ở trên trán rơi xuống một nụ hôn.

“Anh mới hạnh phúc nhất. Cảm ơn em Tiểu Thần.”

Chợ đêm quá nhiều người, trước mỗi một quán ăn vặt đều xếp hàng dài.

Có chút thứ cũng không đặc biệt, nhưng nhìn người khác ăn rất ngon, Hạ Hạo Thần nhịn không được mà thèm, đi đến mỗi một chỗ đều muốn nếm thử.

Nghênh diện đi tới đoàn người, bưng hộp giấy đựng đậu hủ thúi, rót thật nhiều nước sốt, lại xấu lại thơn, Hạ Hạo Thần nhìn chằm chằm người ta, thèm đến sắp chảy nước miếng.

“Muốn ăn sao? Anh đi xếp hàng.”

Hạ Hạo Thần vừa định gật đầu, nghĩ đến cái gì lập tức lắc đầu, “… Quên đi, vẫn là không ăn.”

Đậu hủ thúi ăn ngon, nhưng ăn xong hương vị nặng, đánh răng cũng không hết, đợi lát nữa… Đợi lát nữa còn muốn cùng dượng tương tương nhưỡng nhưỡng đâu.

Nghiêm Chỉnh Minh đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu, còn muốn đùa giỡn, “Không có việc gì, dượng không chê.”

Hạ Hạo Thần đỏ mặt, “Nhưng em ghét bỏ anh! Anh thúi em mới không cần hôn!”

Vì chống cự sâu tham ăn trong bụng, cậu lôi kéo nam nhân cười ha ha bước nhanh tới một phố khác.

Trở lại khách sạn đã là 10 giờ tối, Hạ Hạo Thần vốn muốn tắm rửa, nhưng hắn không cho.

“Trước không tắm, anh muốn em mặc váy, liền như vậy thao em.”

Hạ Hạo Thần cũng có chút không muốn đợi, chủ động hôn hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ môi hắn.

Cửa sổ gỗ ve sông mở ra, gió đêm thổi vào phòng, vén lên mành hơi mỏng.

Một thiếu niên tay chống trên bệ cửa, hạ eo, mông cao cao nhếch lên, ánh mắt thủy quang liễm diễm tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, cắn môi dưới, nỗ lực không phát ra âm thanh.

Một nam nhân cường tráng quỳ trên đất, tách ra thịt mông, ôn nhu nhưng sắc tình liếʍ mềm huyệt.

Váy lam nhạt cuốn trên eo, làn váy rủ xuống xuống, bị gió đêm thổi hơi phiêu động.

Thiếu niên nhịn không được, nhỏ giọng xin tha:

“…… A, dượng, không cần ở chỗ này, nhịn không được……”

Nam nhân thấy cậu nhẫn vất vả, dừng động tác, đổi thành ngón út, nhẹ nhàng kiểm tra tiểu huyệt đã có chút mềm.

“Bảo bối nhi phải kiên nhẫn một chút, phòng gỗ cách âm không tốt. Nếu giọng em quá lớn, du khách đi ngang qua dưới lầu đều sẽ thấy ghé vào nơi này bị người thao khóc.”

“Đừng, đừng nói nữa……”

Hạ Hạo Thần như thật sự bị người phát hiện, tiểu huyệt thật vất vả mềm lại mẫn cảm co chặt lên, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

“Mẫn cảm như vậy? Bảo bối nhi muốn cho người khác nhìn em bị thao phải không? Sao dâʍ đãиɠ như thế.”

Hạ Hạo Thần có chút ủy khuất, “Nhưng…… Nhưng em vốn dâʍ đãиɠ, dượng không thích sao?”

Nghiêm Chỉnh Minh ngoài miệng lời nói thô tục, vội vàng hống hắn.

“Sao sẽ không thích, dượng thích nhất Tiểu Thần, thích miệng nhỏ phía trên của Tiểu Thần, cũng thích miệng nhỏ phía dưới, Tiểu Thần không biết sao?”

Cự long hắn bừng bừng phấn chấn đã cọ xát huyệt khẩu, chỉ kém cắm vào.

Hạ Hạo Thần ngứa đến vặn vẹo eo nhỏ, thúc giục hắn.

“Nhanh lên, nhanh lên thao em!”

Nghiêm Chỉnh Minh bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn sinh nhật mình. Dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn trước sau như một cắm vào động tiêu mà, miệng nhỏ gấp không chờ nổi liếʍ mυ"ŧ cán.

“Thật chặt.”

“A a a…… Ngô, chúng ta đến trên giường đi được không, em…… Em nhịn không được……”

Có thể là vì hôm nay mặc váy, lại ở một nơi cực dễ bị người phát hiện, Hạ Hạo Thần cảm thấy hạ thân truyền đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao phủ. Cậu như một thuyền nhỏ ở biển rộng, sóng lớn đưa cậu lên cao, tim đập kinh hoàng, ở trong sóng vô lực, chỉ có thể hết thảy giao cho đối phương.

Nhưng cậu lại muốn cật lực chịu đựng tiếng rêи ɾỉ, đây thật sự là quá làm khó cậu…

Nghiêm Chỉnh Minh muốn nghe cậu kêu to, ôm cậu đi tới giường.

Thịt trụ còn đâm vào rút ra, theo đi lại cắm sâu. Hạ Hạo Thần vì lấp kín rêи ɾỉ, lung tung hôn môi nam nhân, chủ động vói đầu lưỡi vào miệng tìm đối phương, quấy loạn bên nhau.

Nam nhân đặt cậu ở mép giường, eo vững vàng nhanh chóng đảo lộng miệng nhỏ.

“Thật thoải mái…… Nơi đó lại dùng lực một chút……”

“Nơi này? Ân?”

“Đúng vậy, ngô a! Dượng…… Dượng……”

“Làm sao vậy bảo bối nhi?”

“Nơi đó rất ngứa…… Dượng giúp em……”

“Giúp em có thể, có phải em nên sửa miệng hay không?”

Hạ Hạo Thần bị kɧoáı ©ảʍ bức cho đầu óc trì độn, chưa phản ứng lại, chỉ biết lãng kêu.

“Gọi, gọi là gì?”

“Gọi là gì còn muốn anh dạy em? Tự nghĩ!”

Nói hắn tàn nhẫn đỉnh, Hạ Hạo Thần run rẩy.

“Ô ô ô…… Anh thật quá đáng……”

“Gọi hay không?”

Hạ Hạo Thần mới hỏng mất nói: “…… A! Lão công, lão, lão công…… Không cần dùng sức như vậy, sẽ thao hư……”

Hắn kích động vô cùng, hạ thân mãnh lại mau, đè cậu dưới thân hung hăng đùa bỡn.

Lần đầu tiên nghe được Hạ Hạo Thần nói ra xưng hô này, cậu còn mặc váy, như thật sự biến thành vợ hắn, làm hắn yêu vô cùng.

Hạ Hạo Thần bị thao hoảng hốt, chỉ biết từng tiếng kêu lão công xin tha…

Lúc này bọn họ, ai cũng không quản được âm thanh có thể bị người khác nghe được hay không.

Bọn họ chỉ có lẫn nhau, vui sướиɠ ngập tràn.