Chương 11: Trong nhà hoang

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 11 Trong nhà hoang khẩu giao

Mấy ngày nay Nghiêm Chỉnh Minh ở nhà cha mẹ. Cha mẹ vì hắn sảng khoái dâng tài sản cho Hạ Lị không cho hắn sắc mặt tốt.

Vì thế hắn cũng lười về nhà, có thể ở lại công ty thì ở công ty. Ngắn ngủn mấy ngày cảm giác cả người suy sút đến không ra gì.

Hạ Hạo Thần nghênh đón một kỳ nghỉ nhỏ, Nghiêm Chỉnh Minh mượn một chiếc xe của bạn đến đón cậu.

Bên ngoài dừng đầy xe, Hạ Hạo Thần biết dượng đón, nhưng ra cổng trường, cậu nhìn xung quanh nửa ngày cũng không nhìn đến chiếc xe quen thuộc. Cậu cho rằng dượng không biết chỗ dừng xe nên đi tới hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ rất hẹp, nhưng đi qua là một đường phố khác. Tuy rất gần, bên đây đông đúc, bên kia lại trống trải. Đây là lần nọ Nghiêm Chỉnh Minh tới đón cậu phát hiện. Đôi khi hắn không có tìm được chỗ dừng xe, liền sẽ ngừng ở bên kia, sau đó đi qua cổng trường chờ cậu, hoặc là Hạ Hạo Thần qua tìm hắn.

Lần này cậu cũng cho rằng dượng ở bên kia chờ, nhanh hơn bước chân. Gần hai mươi ngày không gặp, cậu cũng nhớ dượng sắp nổi điên. Một lần điền phiếu thi trắc nghiệm, cậu còn viết chỗ tên họ thành tên Nghiêm Chỉnh Minh, phục hồi tinh thần lại mặt đỏ bừng.

Vừa mới kết thúc kiểm tra đen tối liên tục lại có thể nhìn thấy nam nhân, tâm tình cậu như trời nắng sau mưa. Đi đến một nửa, đột nhiên có người từ sau lưng vỗ vỗ bờ vai, cậu đang muốn xoay người sang chỗ khác, đã bị bàn tay to bưng kín miệng!

Cậu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đã bị người nọ cường lực kéo vào một bên.

“Ưm ưm ưm!”

Hạ Hạo Thần dùng sức giãy giụa, hoảng loạn cậu lôi kéo tay người nọ, muốn đẩy ra, chỉ chốc lát cậu đột nhiên đình chỉ giãy giụa, nước mắt rơi xuống.

Nước mắt nóng rực nện trên mu bàn tay người nọ, sợ tới mức hắn nhanh buông tay xoay tiểu hài tử trong lòng ngực.

Hạ Hạo Thần sờ đến vết chai của hắn liền biết là dượng, nhưng cậu vẫn thực ủy khuất thực tức giận. Sao dượng có thể khi dễ cậu đâu như vậy? Cậu còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…

“Sao lại khóc? Làm đau em? Dượng chỉ là đùa em một chút…”

“Có người giỡn như vậy sao!? Em sắp hù chết!”

“Được được, anh sai rồi, lần sau không bao giờ như vậy, thực xin lỗi thực xin lỗi.”

Vừa nói Nghiêm Chỉnh Minh liền tới hôn.

Hạ Hạo Thần vội vàng quay mặt đi, đẩy hắn, “Anh điên rồi? Đây là trong nhà người khác!”

Nghiêm Chỉnh Minh nhìn tiểu ngu ngốc, bất đắc dĩ cười vài tiếng.

“Em nhìn kỹ xem, nơi này có chỗ nào giống có người ở.”

Hạ Hạo Thần nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này xác thật đã lâu không ai ở. Cũng yên lòng.

“Ngu ngốc, đi qua nhiều lần như vậy, em không phát hiện sao?”

Hạ Hạo Thần ngượng ngùng sờ sờ mũi. Không nhìn hắn.

Nghiêm Chỉnh Minh nhớ cậu, đi lên một lần nữa kéo người vào lòng hôn.

Đầu lưỡi vói vào, liếʍ mỗi một góc trong miệng cậu.

Hạ Hạo Thần nhịn không được đáp lại, ôm eo hắn.

Đây là nụ hôn không mang theo tìиɧ ɖu͙©. Chỉ kể ra nhiều ngày yêu nhau tới nay hai bên lòng tràn đầy nhung nhớ…

Hôn xong, ánh mắt Hạ Hạo Thần mang theo thủy quang. Cậu trầm mê nhìn nam nhân anh tuấn, có chút đau lòng xoa mặt hắn.

“Trong khoảng thời gian này anh rất bận sao? Anh gầy thật nhiều…”

Nghiêm Chỉnh Minh nghe tiểu ái nhân quan tâm, trong lòng ngọt muốn hoà tan, hàm hồ nói có chút vội, lại muốn hôn.

Nụ hôn tuy vẫn như cũ nhu tình mật ý, lại nhiều hận không thể hủy đi cậu ăn vào bụng bá đạo chiếm hữu dục.

Hạ Hạo Thần bị hắn hôn động tình.

Lý trí nói cho cậu nên dừng lại, nơi này trống vắng, nơi nơi là tro bụi và mạng nhện, không phải một chỗ tốt.

Nhưng cậu lại trầm mê ở cái hôn này vô pháp tự kềm chế, hay tay vói vào quần áo dượng, lưu luyến cơ bắp hắn hữu lực.

Dương cụ Nghiêm Chỉnh Minh đã sớm cương cứng để ở bụng nhỏ cậu cọ xát, làm cậu khống chế không được mà run rẩy.

“Ngô…… Ân…… Không, không cần ở chỗ này……”

Nam nhân cũng không muốn ủy khuất tiểu bảo bối hắn ở chỗ dơ bẩn này, chỉ kéo tay cậu nhét vào quần mình, yêu cầu:

“Bảo bối không muốn làm ở chỗ này, vậy trước giúp dượng tiêu sưng. Dượng nhớ em đã lâu, tích thật nhiều…”

Mặt Hạ Hạo Thần hồng hồng chủ động hôn hắn, tay bắt đầu động tác.

Thường thường sờ qua cực đại qυყ đầυ, dùng vét chai trên tay do cầm bút cọ xát nó. Thường thường dùng móng tay nhẹ nhàng mà đâm chọc lỗ nhỏ. Điểu Nghiêm Chỉnh Minh biến lớn biến cứng trong tay cậu, quá nhiều ngày không phóng thích, hắn không kiên trì, cảm giác tới liền thống khoái tiết ở trên tay Hạ Hạo Thần.

Hắn bắn xong ngồi xổm xuống, ngậm côn ŧᏂịŧ Hạ Hạo Thần vào miệng.

Tiểu kê như chủ nhân, qυყ đầυ lại không nhỏ, nam hài tử tuổi này còn xem như trung bình. Tuy có khi cậu nhớ hắn rất nhiều, sẽ nghĩ hắn trộm đùa bỡn mình, bất quá định lực cậu không tốt bao nhiêu. Thô lưỡi liếʍ qυყ đầυ, cậu bắn. Nhưng nam nhân không làm cho cậu thống khoái phóng thích, hắn phun ra, chơi đùa hai trứng đáng yêu. Hạ Hạo Thần rất muốn bắn, cậu bắt lấy đầu tóc hắn, chủ động đĩnh động eo đưa nhục côn ŧᏂịŧ vào miệng hắn.

Nghiêm Chỉnh Minh thấy cậu năn nỉ thần sắc, mới thỏa mãn một lần nữa ngậm vào. Lần này vừa lên là mấy cái sâu, làm Hạ Hạo Thần sướиɠ đến eo cuồng run, run rẩy bắn vào yết hầu hắn.

Nam nhân bị sặc ho khan, Hạ Hạo Thần phục hồi tinh thần lại, xin lỗi hôn hôn hắn.

“Một tin tức tốt, một tin tức xấu, em muốn…”

“Tin tức tốt!”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Hạ Hạo Thần cướp lời.

Hắn cười nhìn cậu, “Vậy nói tin tức tốt trước đi.”