Chương 50: Thế gian không có thần minh (2)

Cho nên sở dĩ Thầm Yến đối với cô ôn nhu như vậy, thật cẩn thận như vậy chỉ là bởi vì sự tàn bạo của hắn sớm bị di dời cho Vân Mộ sao?

Cách giải thích này thực hợp lí, vì cái gì hôm qua hắn cơ hồ dùng tiếng nói bị hủy hoại để nói chuyện cùng cô, căn bản không phải bị lửa lớn thiêu hủy như lời hắn nói, mà là bởi vì kết quả sau khi bị làm thành nhân trư. Hắn đã lâu lắm rồi không có mở miệng nói chuyện, nay đột nhiên mở miệng nên mới tạo thành thanh âm kỳ lạ khó nghe như vậy.

Chẳng qua cô lại coi hắn như Thầm Yến, vẫn chưa đem điểm khác thường này để ý trong lòng.

Hai tròng mắt phủ nước mắt mơ hồ, Thẩm Tê Nhu dùng hết sức lực cả người đều không thể tránh thoát khỏi ràng buộc của người trước mắt này. Cô chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, là Vân Mộ đang xé rách quần áo cô.

Động tác hắn thập phần thô bạo, không mang theo chút thương tiếc nào.

Thẩm Tê Nhu cần thiết thanh tỉnh lại, cô biết mình không thể chọc giận người trước mặt mình. Nếu không đối với cô sẽ không có chút phần thắng nào.

Hắn sở dĩ tưởng đối đãi với cô như vậy chỉ là bởi vì trong tiềm thức có du͙© vọиɠ muốn chiến thắng. Thứ Thầm Yến có được thì hắn cũng muốn có được.

- Tư Mính, ngươi là nam tử ôn nhu nhất trên thế giới này nhưng từ khi biết ngươi, ta chỉ cảm thấy hai câu ‘mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ ngươi cũng đều không xứng.

Lời nói của cô thành công làm Vân Mộ dừng động tác trên tay lại.

Nếu hắn là do oán niệm của Tề Tư Mính kết thành, lại có sự tàn bạo của Thầm Yến thì cô chỉ có thể dùng khả năng của mình mà đánh thức chút lương tri của hắn.

Gọi về lương tri của Tề Tư Mính.

- Ta thích ngươi bởi vì ngươi là nhân vật dưới ngòi bút của ta, là nam tử thanh phong tễ nguyệt.

Phần yêu thích này không phải tình yêu nam nữ, mà mà tác giả đối với nhân vật dưới ngòi bút mình nhiệt tình yêu thương.

Vân Mộ không tự chủ được mà giơ tay chà lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, hắn không thể khống chế được chính mình thương tiếc chi tình đối với người con gái trước mắt này. Kia tự hồ là bản năng thân thể.

Thẩm Tê Nhu không chỉ là thần minh của Thầm Yến, cũng là thần minh của hắn.

- Vậy vì sao ngươi muốn làm như vậy?

Thanh âm hắn có vài phần run rẩy, tựa hồ bởi vì cái chết của Tề Tư Mính mà bất bình.

Đôi mắt Thẩm Tê Nhu đẫm lệ mông lung, khó khăn lắm mới bày ra một tư thái nhìn là thấy thương bộ dáng, thế nhưng lại có vài phần bóng dáng của Minh Ương. Cái này làm Vân Mộ hoàn toàn ngơ ngẩn.

- Tư Mính, người trên thế gian này, rộn ràng nhốn nháo nhưng chung quy lại đều có nơi để về. Vận mệnh chú định đều là có định số.

Nói đến đây cô lắp bắp nhìn hắn. Cô cố ý kêu Tư Mính mà không phải Vân Mộ.

Biểu tình điên cuồng trên mặt Vân Mộ theo lời nói của cô dần dần bình tĩnh lại, trong lúc nhất thời làm Thẩm Tê Nhu có một loại ảo giác người ở trước mắt cô chính là Tề Tư Mính, một Tề Tư Mính chưa từng có oán niệm. Kia là một cái nam tử tốt đẹp đến cỡ nào cơ chứ.

Người người muốn có được lại người người chưa từng có được.

Cô ngồi dậy dùng tay che lại mảng lớn da thịt bị lộ ra.

Vân Mộ một lần nữa cùng cô bốn mắt nhìn nhau, đã khôi phục lại bộ dáng ôn nhu:

- Thực xin lỗi.

Thẩm Tê Nhu hơi hơi sửng sốt, cô biết, đây là ý thức của Tề Tư Mính chiếm thế.

- Không trách ngươi.

Là một nam tử thanh phong tễ nguyệt, lại bị đối đãi tàn nhẫn như vậy, cũng không bảo hộ được người mình dành tình cảm chân thành trong lòng, chỉ sợ là ai cũng đều muốn nổi điên.

Hắn nhẹ nhàng dựa sát vào Thẩm Tê Nhu, ở cái nhìn hoảng sợ chăm chú của cô mà in lên trán một nụ hôn.

- Mẫu thân, yêu người là thiên tính, ta cùng với Thầm Yến không có gì khác biệt.

- Trước khi ta tới, đoàn làm phim xác thật có người chết nhưng bất quá chỉ là ngoài ý muốn. Mà một cảnh người thấy kia thì xác thật là hành động của ta. Cuối cùng một ngày kia, Thầm Yến không có về là bởi vì…

Hắn còn chưa nói xong thì cách đó không xa có tiếng còi cảnh báo vang lên.

Thần kinh Thẩm Tê Nhu căng chặt mà nghe hắn nói tiếp những tựa hồ hắn cố ý muốn im lặng.

- Mẫu thân, ngươi như thế nào có thể làm ta trở thành người hiền lành.

Hắn chớp chớp mắt lại nghịch ngợm cười:

- Ngươi đem ta nhận là Tề Tư Mính, vậy ta đây là Tề Tư Mính. Nhưng ta trước sau cũng hoàn toàn không phải hắn.

Tề Tư Mính cùng Thầm Yến là hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, nhưng là bọn họ đều giống nhau đó là đủ hoàn mỹ.