Chương 49: Thế gian không có thần minh (1)

Trong lòng Thẩm Tê Nhu có rất nhiều nghi hoặc, tựa hồ là cô đang đi vào bẫy của người khác, cảm giác giác này rất khó bỏ qua.

Cô biết chình mình không phải là đối thủ của Thầm Yến, cho nên ngay từ đầu liền động sát tâm. Lại không dự đoán được sẽ đắc thủ dễ dàng như vậy. Chính là bên trong cơ thể cô tựa hồ có một cổ lực lượng thần kỳ đồng dạng lôi kéo cô đâm Thầm Yến một đòn trí mạng.

Vận mệnh chú định, cô chỉ cảm thấy có người đang thao túng thân thể cô, nhẹ nhàng mở miệng:

- Bởi vì ngươi không thuộc về thế giới này, ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã nên chết. Thầm Yến, yêu ta, chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời này của ngươi.

Không, không phải như thế!

Thẩm Tê Nhu phảng phất ngẩn ngơ chỉ có thể nhìn thấy như một bản thể khác của chính mình đang nói chuyện, mặt vô biểu tình mà mở miệng, thậm chí khi kết thúc còn đối với Thầm Yến lộ ra một nụ cười khinh miệt.

- Cho nên, những gì em đối với tôi cũng là giả sao?

Thanh âm Thầm Yến có vang lên có vài phần thê lương, đó là tuyệt vọng đến mức không ai có thể cảm nhận được.

Thẩm Tê Nhu nhìn một bản thể khác của chính mình không chút do dự mở miệng.

- Đúng, ta đối với ngươi ngay từ lúc bắt đầu đều không có nửa phần thiệt tình. Thầm Yến, ngươi đem một trái tim chân thành mang ra tới lại bị người khác hung hăng dẫm đạp là có tư vị như thế nào?

Thẩm Tê Nhu không kịp nhiều lời liền thấy Thầm Yến trong l*иg ngực dần dần trở nên trong suốt, thân thể hắn dần dần tiêu tan. Tuy nhiên nỗi bi thương tràn ngập trong không khí như muốn nuốt chửng cô.

- Không!

Thẳng đến khi Thầm Yến hoàn toàn biến mất cô mới nắm giữ lại quyền chủ động của thân thể. Thẩm Tê Nhu nỗ lực nắm lấy một tia trong suốt cuối cùng nhưng lại chỉ nắm được hư không. Chỉ có đau đớn mãnh liệt trong lòng nhắc nhở cô hết thảy đều không phải là mộng.

- Thầm Yến, Thầm Yến…

Cô thấp giọng nỉ non, đau đến hít thở không thông.

Bỗng ánh mắt cô trở nên khó có thể tin khi nhìn thấy thân ảnh thon dài đứng ở trước cửa kia. Từ đáy mắt hắn đến đuôi lông mày đều là ý cười, ánh mắt ôn nhu làm người khác buồn nôn.

- Ngươi có biết thứ vẫn luôn chống đỡ hắn cho đến tận bây giờ là cái gì không?

Hắn chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng khom lưng cùng Thẩm Tê Nhu bốn mắt nhìn nhau.

- Là sự tín nhiệm của ngươi.

Thẩm Tê Nhu nhìn khuôn mặt của hắn cùng Thầm Yến giống nhau như đúc, trong lòng mở ra tràn ngập một cổ bất lực không nói nên lời. Tựa hồ là không chịu đựng được cái nhìn chăm chú của cô, người nọ cũng ý thức được vấn đề nằm ở nơi nào, giơ tay đem mặt nạ từng chút xé bỏ, lộ ra khuôn mặt chân thực của chính mình.

- Vẫn là dùng mặt chính mình là thoải mái nhất.

Đó là khuôn mặt của Vân Mộ.

- Vì cái gì?

Thẩm Tê nhu lạnh lùng mở miệng.

Vân Mộ nhẹ nhàng cười, thấp giọng lặp lại ba chữ này rồi sau đó, hắn nhẹ nắm lấy cằm của Thẩm Tê Nhu, tiếp tục nói tiếp đề tài lúc trước:

- Ngươi có biết thời điểm tín nhiệm của ngươi tiêu hao gần như không còn gì, linh hồn của hắn phải chịu đựng ít nhiều tra tấn sao? Mà cuối cùng người phá hủy hết thảy, cũng chính là ngươi.

Thẩm Tê Nhu thậm chí nghĩ đến Thầm Yến muốn cứu cô lại là một bộ dáng bất lực. Lúc ấy chỉ sợ hắn cũng vì tín nhiệm của cô tiêu hao gần như không còn mà thực mau biến mất khỏi thế giới này.

Mà cô thế nhưng vẫn ở trong bẫy của Vân Mộ lún càng sâu, cuối cùng còn chính tay gϊếŧ hắn.

Cô phát điên mà thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vân Mộ, hướng về phía hắn ta hung hăng nhào tới, chủy thủ trong tay liền muốn đâm về phía hắn ta nhưng lại bị Vân Mộ dễ như trở bàn tay ngăn lại, thanh chủy thủ kia liền rơi xuống đất phát ra một tiếng kêu chói tai.

Hắn ta cười rộ lên, có chút điên rồ mang theo kɧoáı ©ảʍ khi mục đích đạt thành.

- Mẫu thân, nếu ngươi sắp chết, ta đây liền giúp ngươi chết được minh bạch một chút.

Thanh âm hắn ta âm trầm vang bên tai cô.

- Ta không phải Tề Tư Mính, mà là oán niệm cuối cùng của hắn hội tụ thành. Có sự ôn nhu của hắn cũng có được sự tàn bạo của Thầm Yến. Dựa vào cái gì hắn được ngươi yêu? Mẫu thân, vậy ta đây đâu?

- Mới vừa rồi trong thân thể ngươi chính là sợi ý thức cuối cùng của Minh Ương, nàng ấy chịu ủy khuất lớn như vậy, thế nhưng chỉ chịu lưu lại một sợi ý thức phiêu đãng ở nhân gian. Bây giờ nàng ấy cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, mẫu thân, ta cũng chỉ còn có ngươi.

Vân Mộ trước mắt có vài phần điên cuồng, hắn ta lập tức áp đảo Thẩm Tê Nhu dưới thân muốn thực hiện ý đồ bạo hành.