Chương 2: Ngươi là thần minh của ta (2)

Nam tử tựa hồ là cảm giác được cái gì đó, trong nháy mắt cùng Thẩm Tê Nhu đối diện. Hắn lập tức đẩy đám người kia ra rồi hướng về phía Thẩm Tê Nhu mà đi tới.

Thẩm Tê Nhu chỉ cảm thấy người này có vài phần quái dị, cô sợ chọc phải cái gì phiền toái liền dịch ánh mắt đi nơi khác, đi ngược hướng với chợ bán thức ăn.

Lại nhớ tới ở nhà để chạy bản thảo mà không biết ngày đêm, tủ lạnh đã sớm không còn gì nên cô liền đi siêu thị trước nhìn xem.

Bỗng cổ tay của cô lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị giữ chặt, rồi sau đó liền bị kéo đến bên con hẻm nhỏ không một bóng người.

Người nọ ngữ khí thanh lãnh, lại mang theo một tia cẩn thận gọi: “ Mẫu thân.”

Thẩm Tê Nhu hơi sửng sốt, người đứng trước mặt này chính là nam tử mặc hoa phục vừa rồi. Hắn thoạt nhìn bất quá cũng chỉ quá hai mươi một chút, thế nhưng lại gọi cô là mẫu thân?

Nếu không phải chính tai mình nghe, cô là thành thật không thể tin được lỗ tai của chính mình.

- Ngươi nhận sai người đi?

Thẩm Tê Nhu châm chước mất một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cũng tìm ra cái giải pháp thích hợp. Cô mới đến cái thành thị xa lạ này không lâu, cũng không nghĩ sẽ cùng người khác tranh chấp.

Nam tử thấp giọng cười, buông lỏng tay của Thẩm Tê Nhu ra nhưng lại dựa vào càng gần.

Trên người hắn có một cổ mùi hương rất dễ ngửi, Thẩm Tê Nhu cảm thấy rất quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra được là mùi hương gì.

- Mẫu thân, ta sẽ không nhận sai người, không biết người có tin hay không, ta là nhân vật dưới ngòi bút người, Tề Tư Mính.

Tề Tư Mính, Tề Tư Mính, là cái người ôn nhu đến tận xương cốt, chính cô đem hắn viết thành đã chết nha. Chẳng lẽ là hắn oán niệm sau nặng, rồi thật sự từ trong sách chạy ra?

Thẩm Tê Nhu lắc lắc đầu, đánh gãy chính mình ý nghĩ trong lòng.

Cô lùi lại hai bước, mạnh mẽ áp xuống đáy lòng đầy khϊếp sợ:

- Đừng chơi cái vui đùa như vậy.

Tề Tư Mính không khỏi có vài phần ủy khuất mà kéo kéo tay Thẩm Tê Nhu, ấn đến vị trí ngực của chính mình:

- Mẫu thân, thời điểm Thầm Yến đem ta làm thành nhân trư, ngươi đại khái không biết ta có bao nhiêu đau đớn đi. Mà ngươi lại là người sáng tác ra ta, là người làm ta có được năng lực ý thức từ trong truyện đi đến thế giới của người. Có thể như vậy may mắn tìm được người, tất cả đều là vận mệnh an bài.

Cô viết truyện cơ hồ không có người biết, đương nhiên sẽ không có tồn tại quen thuộc với người đùa dai này. Huống hồ, xem truyện cô viết phần lớn đều là nữ sinh, rất khó có khả năng là sẽ có người trêu chọc cô.

Như vậy người trước mắt này chẳng lẽ thực sự là nhân vật dưới ngòi bút của cô, Tề Tư Mính?

Tề Tư Mính cúi đầu, bên môi treo một chút ý cười nhẹ nhàng:

- Mẫu thân, người từng nói, Tư Mính là nam tử ôn nhu nhất trên thế gian, đáng giá được mọi người yêu thích.

Thẩm Tê Nhu nhìn người tuấn dật phi phàm dưới ánh mặt trời, hắn càng nói như vậy, cô liền càng thêm áy náy. Tề Tư Mính xác thật là cái nam tử ôn nhu đến cực điểm, nếu không, thay đổi thành người khác đi vào thế giới của cô, chẳng phải là còn muốn gϊếŧ cô cho hả giận.

Càng nghĩ như vậy, Thẩm Tê Nhu càng không dám nhìn tới đôi mắt hắn.

Cuối cùng cô chỉ là nhỏ nhẹ mà thổ lộ ra ba chữ: “…Thực xin lỗi.”

Cô ngẩng đầu lên, Tề Tư Mính tươi cười một cái rồi chớp mắt làm người khác không thể dời mắt được.

Hắn thật cẩn thận mà buông tay của Thẩm Tê Nhu xuống:

- Mẫu thân, ta không trách người, mẫu thân là người sáng tác ra ta, mà ta là vì người mà đến.

Thẩm Tê Nhu liếc mắt nhìn hắn, đây chính là người đi ra từ tiểu thuyết a.

- Ngươi không yêu Ương Ương? Ta nhớ rõ các ngươi chi gian tình yêu là kiên cố không thể phá vỡ nổi. Nói không chừng quá hai ngày Ương Ương khuê nữ cũng có thể đi đến hiện tại đoàn tụ cùng ngươi.

Tay Tề Tư Mính nhẹ nhàng vân vê góc áo:

- Mẫu thân, Ương Ương sẽ không tới. Ta đã có chính mình ý thức, liền sẽ không lại vì giả thiết tình cảm ban đầu mà có cảm giác.

Hắn lại đến gần Thẩm Tê Nhu vài phần, nâng tay cô lên nhẹ nhàng hôn một cái, tươi cười có vài phần tà khí:

- Ngài mới là người mà Tư Mính ta yêu nhất.