Thương thế Thầm Yến không nghiêm trọng lắm, một đao kia tránh đi tất cả các mặt yếu hại, nhìn qua mặt ngoài thực đáng sợ kỳ thật không phải vậy.
Bác sĩ nói cho Thẩm Tê Nhu biết vết thương của Thầm Yến hẳn đã trải qua được xử lí chuyên nghiệp, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt cùng uống thuốc đúng hạn, chờ đợi miệng vết thương hồi phục như cũ là được.
Suy xét đến vấn đề thân phận Thầm Yến, Thẩm Tê Nhu vì hắn lựa chọn một cái phòng VIP tương đối an tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Tê Nhu từ trong ánh nắng mặt trời tỉnh táo lại, thò người ra xoa trán hắn, nóng sốt đã sớm lui. Trong phòng tràn ngập hương vị nước sát trùng, cô có vài phần thấy không quen.
Đang muốn rời đi thì bị một đạo lực lượng mạnh mẽ hữu lực giam cầm cố định. Ngay sau đó cô liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy.
- Tỉnh?
Thẩm Tê Nhu đánh vỡ cục diện bế tắc này, cực kỳ tự nhiên mà rút tay về rồi lui đến một bên.
Thầm Yến có hơi mờ mịt mà quét nhìn bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Tê Nhu.
Thanh âm có hơi khàn khàn nói:
- Đây là nơi nào?
Thẩm Tê Nhu nhấp nhấp môi, lời ít ý nhiều trả lời hắn:
- Bệnh viện.
Cô tâm bình hòa khí thấp giọng giải thích:
- Tối hôm qua ngươi phát sốt.
Thầm Yến rũ mi mắt xuống, quanh thân phảng phất có chút cô đơn ý vị.
- Nhu Nhu, ta muốn về nhà.
Hắn tựa đồ thực phiền chán khí vị bệnh viện, mỗi giây mỗi phút đều không muốn ở lại đây. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo mấy tia khẩn cầu khó có thể thấy.
Thẩm Tê Nhu không khỏi có vài phần ngạc nhiên, tiện đà giúp hắn kéo lại góc chăn.
- Ở thêm mấy ngày nữa đi, ở nhà ta sợ chiếu cố ngươi không được tốt…
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói, Thầm Yến liền nắm lấy tay cô, thanh âm mang theo một tia run rẩy rõ ràng:
- Nhu Nhu, ta sợ hãi.
Nơi này một mảnh trắng xóa cực kì giống cái mùa đông khi mẫu phi hắn chết. Thầm Yến chán ghét hết thảy những đồ vật có màu trắng như vậy.
Thực hiển nhiên Thẩm Tê Nhu cũng nghĩ đến điều này, cô nắm lấy tay Thầm Yến thì thấy một mảnh lạnh lẽo, ý đồ muốn mang đến cho hắn một chút ấm áp.
- Ta đi xử lí thủ tục xuất viện.
Thầm Yến diễn cũng chưa có diễn xong, lúc này đây trở về cũng chỉ là bởi vì có nguyên nhân đặc thù.
Sau khi biết được Thầm Yến bị thương, người đại diện hắn liền mắng hắn một trận, phải biết rằng thời gian của Thầm Yến chính là vàng bạc, hắn không thể chậm trễ dù chỉ một phút. Thái độ Thầm Yến khác thường, chưa từng xuất hiện thái độ cường ngạnh, chỉ là nghe người đại diện lải nhải xong liền cắt đứt điện thoại.
Thẩm Tê Nhu thấy hắn cắt đứt điện thoại liền đưa cho hắn một quả táo đã được gọt vỏ.
- Ngươi sợ người đại diện như vậy?
Trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng, sắc mặt Thầm Yến hồng nhuận lên không ít.
Hắn cắn quả táo một ngụm, trên mặt không biểu lộ nửa phần gợn sóng.
- Không phải sợ, nếu là ngươi không thích thì ta đổi người khác.
Thầm Yến người này từ xưa đến nay đều là một cái nói một không nói hai.
Thẩm Tê Nhu vội vàng lắc đầu.
- Vị này là một người quan tâm ngươi a.
Thầm Yến nhướng mày, cúi người hỏi:
- Vậy còn ngươi?
-
Mặt Thẩm Tê Nhu hơi nhiễm đỏ, biết rõ còn cố hỏi:
- Ta làm sao vậy?
Thầm Yến cũng không tính toán cứ như vậy từ bỏ, hắn lại tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi quan tâm ta sao?
Thẩm Tê Nhu cong cong môi, pha chút linh hoạt rời khỏi hắn ôm ấp, ngồi xuống một bên.
- Ta nhớ rõ thời điểm sáng tạo ngươi không có cho ngươi cái kĩ năng lòe loẹt này.
Không nghĩ tới cô độc thân hơn hai mươi năm lại sẽ có ngày thua ở trên người nhân vật chính mình sáng tạo.
Ánh mắt cô liếc về phía điện thoại để một bên của Thầm Yến.
- Ngươi có phải là nhìn thấy cái thứ gì không tốt rồi không?
Thầm Yến lắc lắc đầu dường như đang muốn nói gì đó thì đúng lúc tiếng chuông điện thoại di động của Thẩm Tê Nhu vang lên.