Chương 17: Hắc ám không thể cứu rỗi (5)

Một lần kia, vào lúc trước khi chết Thầm Yến thay một bộ trang phục nguyệt quang mà chính mình yêu thích, cho dù khôi giáp bị nhiễm máu đỏ tươi nhưng bên trong cũng là sạch sẽ.

Khi đó Minh Ương vẫn còn coi hắn như cái thiếu niên mang theo một thân ngạo cốt ban đầu, đem những cái thương hại đều hóa thành quan tâm cùng yêu thương, đối với hắn tốt đến mức tận cùng.

Mà Thẩm Tê Nhu vào đúng khi đó lại phá hủy hết thảy ánh sáng mà hắn không dễ dàng gì mới có được.

Ngay tại lúc Thầm Yến thực mau sẽ biết yêu là như thế nào thì Tề Tư Mính xuất hiện đúng lúc đó đánh gãy hết thảy nụ hoa mới chớm nở.

- Đừng như vậy, Thầm Yến.

Cô nhấp nhấp môi, thay Thầm Yến kéo chăn mỏng mới bị trượt xuống lên. Ánh mắt cô kiên định đối diện với hắn, tựa hồ đưa ra cái quyết tâm gì đó rất trọng đại.

- Ngươi tiếp cận ta cho tới nay chỉ là vì muốn gϊếŧ ta sao?

Thần sắc Thẩm Tê Nhu khẩn trương lên, cô sợ Thầm Yến sẽ gật đầu.

Trên thực tế, Thầm Yến lại lộ ra một cái thần sắc ngoài ý muốn. Hắn cách chăn mỏng mà nắm lấy tay Thẩm Tê Nhu, động tác thực nhẹ nhưng lại mang đến cho Thẩm Tê Nhu một cái cực đại rung động.

- Ta là muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi là người duy nhất đi vào trong lòng ta. Nếu ta gϊếŧ ngươi rồi thì sẽ bị giày vò đến sống không bằng chết.

Hắn cong cong môi, ánh mắt đẹp đến mức tận cùng từ đầu đến cuối dường như chỉ có một người là Thẩm Tê Nhu.

Thẩm Tê Nhu có vài phần không dám nhìn hắn.

Cô muốn gỡ tay ra những sức lực hắn đột nhiên tăng mạnh.

Thầm Yến nhẹ nhàng gác đầu lên vai Thẩm Tê Nhu, thanh âm không lớn vang lên:

- Nhu Nhu, đừng rời bỏ ta.

Có lẽ là do bởi vì bị thương, cả người Thầm Yến đều bày ra một trạng thái yếu thế, cực kì giống tiểu bạch thỏ sợ hãi.

Bộ dáng hắn hiện tại cùng với người lúc trước có ý đồ cầm dao đả thương người khác hoàn toàn trái ngược.

Không biết từ khi nào cô đã mềm lòng.

- Thực xin lỗi.

Thầm Yến nhẹ nhàng cười, đột nhiên lui lại một khoảng cách, nâng cằm cô lên rồi nhìn chăm chú.

- Nhu Nhu, không cần nói ba chữ này với ta. Ngươi không có sai, ở nơi của ta, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không sai.

Sắc mặt hắn hết sức tái nhợt còn cường ngạnh chống đỡ nói xong một chữ cuối cùng mới nhẹ nhàng rũ tay xuống.

Thẩm Tê Nhu không có lại quấy rầy hắn nghỉ ngơi, trong lòng cô biết Thầm Yến hiện tại đau khổ liền lặng yên rời khỏi phòng.

Tại thời điểm cô xoay người rời đi kia, Thầm Yến khẽ cong cong khóe môi cười.

Thẩm Tê Nhu không biết nên đối mặt với Thầm Yến như thế nào, cô không về phòng ngủ mà nằm ở ghế sô pha trong phòng khách.

Buổi đêm khát nước, Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng rót chén nước thì thấy cửa phòng Thầm Yến đang khép hờ. Trong lòng không khỏi có vài phần kinh ngạc, cô nhớ rõ lúc rời khỏi đã đóng cửa.

Thẩm Tê Nhu rảo bước tiến đến cửa, cửa sổ không biết từ khi nào đã được mở ra, ban đêm gió lạnh thổi bay bức mành rèm, thổi tới trên người cô có vài phần lãnh.

Sau khi Thẩm Tê Nhu xử lí xong những cái việc vặt thì theo thói quen tính đến bên mép giường quan sát bộ dáng Thầm Yến một lát.

Cô cơ hồ không có ngôn ngữ nào để biểu đạt diện mạo Thầm Yến tột cùng có bao nhiêu kinh diễm, so với những từ ngữ dưới ngòi bút cô còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Cô cũng nên sớm phát hiện hắn không phải Tề Tư Mính.

Tay Thẩm Tê Nhu khẽ mơn trớn cái trán hắn. Ngoài dự đoán là nhiệt độ nóng bỏng khiến cô không nhịn được mà thu hồi tay.

Thầm Yến phát sốt.

- Thầm Yến?

Thẩm Tê Nhu liên tục kêu vài tiếng nhưng Thầm Yến đều không có chút phản ứng. Tính cảnh giác của Thầm Yến rất cao, không có đạo lí sẽ không để ý tới cô. Trừ phi hắn đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu.

Sắc mặt Thẩm Tê Nhu nháy mắt trở nên khó coi, vết thương của Thầm Yến tuy đã được xử lí qua nhưng đến tột cùng cũng không phải quá tinh tế như vậy.

Hơn nữa trước khi đi vào thế giới này, thân thể Thầm Yến đã chịu đựng qua quá nhiều đau xót.

Hắn là vai phản diện nhưng lại không phải lằm bằng sắt đá vai ác.

Thẩm Tê Nhu lập tức gọi 120, xe cứu thương cũng rất nhanh đã tới.